La Tiểu Lục trải qua một đêm kinh hồn táng đảm, mãi đến khi trông thấy mặt trờihôm sau mới xác định chính mình còn sống. 
Nó thu hồi dáng vẻ tươi cười quen thuộc bình thường, quy củ theo sát sau lưng Tả Thiệu Khanh, cố gắng làm đúng bổn phận của một gã sai vặt, không dám lại vượt qua lôi trì một bước. 
Cứ như vậy theo Tả Thiệu Khanh vài ngày, La Tiểu Lục không bình tĩnh nữa, mộtngười như thế nào sẽ trong một đêm thay đổi lớn như thế? 
Nó nhìn Tả Thiệu Khanh trước mặt người khác giả vở ngoan ngoãn, sau lưng người khác khôn khéo lười biếng, nhìn y ở trong học đường cầm sách nhắm mắt dưỡng thần, nhìn y và bạn học tranh luận kịch liệt, những thay đổi này trước đây đều là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện. 
Nó thậm chí trong lòng nghĩ thầm chủ tử nhà nó là bị quỷ nhập vào người rồi, nếu không giải thích như thế nào về loại biến hóa không hề dấu hiệu này? 
Kì thật, cũng không tính không có dấu hiệu? La Tiểu Lục đem những chuyện xảy ranhững ngày gần đây đều suy đoán một lần, cuối cùng đem nguyên nhân nhất định là do cái chết của Nguyễn di nương, thực tế sau khi nhìn thấy chủ tử nhà nó mỗi ngày sớm muộn gì cũng cố định đốt hương hai lần, càng thêm kiên quan điểm của mình. 
Trên một cây đại thụ phía sau sườn núi thư viện Thanh Lộc, Tả Thiệu Khanh không hề quan tâm hình tượng nằm ở trên nhánh cây tráng kiện, trên mặt che một quyển sách đang chợp mắt. 
“Tiểu Lục Tử, ngươi hôm nay phải hay không là nên đi mách lẻo rồi hả?” 
La Tiểu Lục đứng ở dưới tàng cây giữ chức mộc đầu nhân đã không vì hành vi của Tả Thiệu Khanh mà kinh ngạc nữa: “Đúng vậy, phu nhân dặn dò tiểu nhân năm ngày báo cáo một lần, hôm nay đúng là ngày thứ năm.” 
Tả Thiệu Khanh xốc quyển sách trên mặt lên, bẻ một nhánh cây cầm trong tay vuốt vuốt: “Vậy ngươi đi nói cho bà ta biết, ta mấy ngày nay bởi vì tưởng niệm người mẹ đã mất tinh thần không tốt, đi học thất thần còn bị đánh thước, muốn thê thảm bao nhiêu thì có thê thảm bấy nhiêu.” 
“…” La Tiểu Lục ngẩng đầu yên lặng, xác định Tả Thiệu Khanh không có ý định thay đổi chủ ý mới lên tiếng “Vâng”. 
Y nghĩ, Tam thiếu gia thực hiếu thuận, Nguyễn di nương vừa đi, y ngay cả giờ lên lớp của Dương phu tử đều chểnh mảng, mấy ngày nay sẽ không thấy chủ tử nhà nó chăm chú lên lớp, tháng sau thi hương phải làm sao đây. 
Nó chỗ nào biết Tả Thiệu Khanh đã là người từng trải, không chỉ biết rõ đề mục thi hương, mà ngay cả thi hội, đề mục thi đình đều khắc trong tâm khảm. 
Không phải Tả Thiệu Khanh cố ý phải làm vậy, thật sự là không chịu nổi trí nhớ của ytốt, đời trước bởi vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754636/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.