Chương trước
Chương sau
Edit: Bông
Bác sĩ Lý thật cẩn thận tháo thạch cao trên tay Cao Chí Bác xuống, hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Cao Chí Bác thử giật giật ngón tay, hắn đã dùng lực rất lớn nhưng ngón tay chỉ nhúc nhích được một chút, cảm giác này không ổn tí nào.
Bác sĩ Lý cũng phát hiện, an ủi: “Mới bắt đầu thế này là bình thường, cứ từ từ làm điều trị phục hồi sẽ dần tốt lên, càng vội vàng càng hỏng việc.”
Cao Chí Bác đáp vâng, quay đầu nhìn Hạ Dư Huy hai mắt đỏ ửng.
Bác sĩ Lý lại dặn dò thêm vài điều rồi dẫn y tá rời đi.
"Dương Dương, lại đây nào."
Hạ Dư Huy đi đến trước mặt Cao Chí Bác, nhìn chằm chằm cánh tay mới tháo thạch cao của Cao Chí Bác, hỏi: “Đau không ạ?”
Cao Chí Bác cười nói: “Em thổi thổi cho anh sẽ hết đau ngay."
Vốn dĩ Cao Chí Bác chỉ định nói đùa nhưng không ngờ Hạ Dư Huy lại làm thật.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ, vươn tay trái sờ lên tay Hạ Dư Huy: “Được rồi, anh không đau đâu.”
Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác, không nói lời nào.
Ba mẹ Cao, bà nội Cao và ba Hạ đều ở trong phòng, Cao Chí Bác đành nhịn xuống ý định hôn Hạ Dư Huy.
Bà nội Cao vuốt tay Cao Chí Bác: “Đau không cháu?”
Cao Chí Bác lắc đầu: “Không đau ạ, cháu không sao đâu.”
Bà nội Cao đau lòng không thôi: “Sao có thể không đau được.”
"Thật sự không đau đâu ạ.”
Bà nội Cao gật đầu cho qua chuyện nhưng rõ ràng trong lòng không hề tin.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác.
Chờ người lớn ra ngoài hết rồi Cao Chí Bác mới ôm Hạ Dư Huy hôn hôn thơm thơm một trận cho đã cái nư: “Được rồi, anh không đau thật mà.”
Hạ Dư Huy nhẹ nhàng cắn môi Cao Chí Bác, hạ giọng nói: "Lừa em.”
Cao Chí Bác bật cười, giữ đầu cậu hôn sâu.
Ngày hôm sau, Cao Chí Bác cảm thấy ngón tay mình đã có thêm chút lực, lúc ăn cơm yêu cầu để tự mình làm, không ngờ cố gắng cầm được đũa lên liền đánh rơi ngay lập tức. Mọi người trong phòng đều đỏ mắt.
Cao Chí Bác xấu hổ cười cười: "Ai da, xem ra con vẫn được hưởng thụ thêm mấy ngày nữa."
Hạ Dư Huy ngậm miệng không hé răng, cầm thìa xúc cơm cho Cao Chí Bác.
Cơm nước xong, Hạ Dư Huy chăm chú xoa xoa tay cho Cao Chí Bác tay.
"Mới bắt đầu đều thế này, dần dần sẽ tốt lên thôi, em đừng quá lo."
Hạ Dư Huy gật đầu.
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn của Hạ Dư Huy, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tay chân Cao Chí Bác bị bó thạch cao hơn một tháng, gần như ngày nào Hạ Dư Huy cũng dùng nước ấm lau rửa cho hắn,  có trời mới biết hắn đã nghẹ đến mức sắp hỏng rồi.
Suốt một tháng qua Cao Chí Bác tự hỏi không biết bao nhiêu lần mình đã tạo nghiệp gì mà phải chịu đựng thế này.
Nhìn qua những người trong phòng bệnh, Cao Chí Bác nói mình muốn tắm rửa.
Ba Cao và ba Hạ rất nhiệt tình đề nghị giúp nhưng Cao Chí Bác từ chối bằng cả sinh mạng, đùa à, hắn đang kiếm cớ để đòi lợi ích từ vợ yêu, ai thèm tắm rửa thật chứ.
Lại nói hiện tại hắn ít nhiều gì cũng đã mười bốn tuổi, để người khác tắm rửa giúp á? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ba Cao và ba Hạ bất đắc dĩ đỡ Cao Chí Bác vào phòng tắm rồi ra ngoài.
Mẹ Cao tức đến nghiến răng nhưng không thể làm gì khác.
Ba nội Cao lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt, Dương Dương thật sự có thể chăm sóc cho cháu bà à?
Cao Chí Bác khóa trái cửa, ấn đầu Hạ Dư Huy hôn xuống, cânh tay có thể cử động không ngừng vuốt ve thân thể dưới thân.
"Anh ơi..."
Cao Chí Bác nắm tay Hạ Dư Huy ấn xuống đũng quần mình, thở dốc: “Bảo bối, giúp anh.”
Hạ Dư Huy đỏ mặt: “Anh không định tắm à?”
"Đợi xong rồi tắm."
Hạ Dư Huy trừng Cao Chí Bác: “Thật ra anh chỉ kiếm cớ chứ gì?”
Cao Chí Bác bật cười, cắn vành tai Hạ Dư Huy: “Thật muốn nuốt em vào bụng mà.”
Hạ Dư Huy bị ngứa, rụt rụt cổ, đỏ mặt, chậm rãi cử động tay.
Cao Chí Bác hôn hôn cổ Hạ Dư Huy, hưởng thụ kích thích bên dưới.
Tay như sắp bị phỏng đến nơi, Hạ Dư Huy nhịn không nổi nữa, dúi đầu vào ngực Cao Chí Bác, nhỏ giọng gọi: “Anh ơi…”
Cao Chí Bác bị kích thích suýt mất khống chế, mỗi lần Hạ Dư Huy gọi ngọt ngào như vậy, đặc biệt là những lúc thế này, toàn thân hắn như bị một dòng điện xẹt qua.
Cao Chí Bác ôm người vào lòng: "Ừ, anh ở đây."
Khi hai người ra ngoài, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Dư Huy, mẹ Cao hận không thể đánh chết Cao Chí Bác. Đã thành ra thế này rồi còn dám bày trò.
Cao Chí Bác cũng hơi xấu hổ, bị mẹ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hiểu rõ tất cả, hắn có cảm giác như bị mẹ đứng bên cạnh quan sát tất cả những hành động ban nãy.
Xấu hổ ho khan một tiếng, Cao Chí Bác nhìn mẹ Cao, cười lấy lòng: “Mẹ, con muốn ăn móng heo hầm.”
Mẹ Cao liếc nhìn tay Cao Chí Bác, nghiêm túc suy nghĩ về việc hầm luôn cái móng heo của Cao Chí Bác. Cao Chí Bác giả ngu giả ngơ, cười vô tội.
Mẹ Cao lười để ý đến hắn nữa, xách túi đi chợ.
Ba Cao, ba Hạ cũng ra về, công ty của họ còn rất nhiều việc.
Bà nội Cao ngồi một bên nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cười nói: “Bà nội, bà có buồn ngủ không ạ?”
Bà nội Cao lắc đầu: "Chưa, cháu muốn ngủ à?”
Cao Chí Bác cũng lắc đầu: "Bà ơi, bà kể cho cháu nghe về chuyện của bà với ông nội được không ạ?"
Cao Chí Bác từng nghe mẹ Cao kể, trước kia nhà bà nội Cao không tệ lắm, đã tìm sẵn cho bà một mối hôn sự, là đại địa chủ lúc bấy giờ. Kết quả bà lại chạy theo ông nội Cao.
Sau này ông nội đi xung quân, lập được rất nhiều công lao nhưng lại bỏ mạng trên chiến trường, để lại bà nội Cao và ba Cao sống nương tựa lẫn nhau.
Cao Chí Bác không biết nhiều về ông nội mình, trên cơ bản là nhờ mẹ kể mới biết. Mẹ Cao còn dặn kĩ, bà nội Cao thật sự rất yêu chồng mình nên tránh nhắc tên ông trước mặt bà, bà sẽ rất buồn.
Nhưng bây giờ Cao Chí Bác lại rất muốn biết ông nội mình là người như thế nào.
"Bà với ông con là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau. Ông ấy là con trai của đầu bếp nhà bà, lớn hơn bà ba tuổi nên từ nhỏ ông ấy đã luôn chăm sóc cho bà. Thực ra nhà bà không có tiền đâu, nhưng ông cố con thích phồng má giả làm người mập nên mọi người cứ nghĩ nhà bà rất giàu có.
Bà được học trong một trường  giành cho con nhà giàu, học sinh nhỏ ở đó đều là tiểu thư, thiếu gia danh giá nên rất thích bắt nạt những người như bà. Có một lần bà bị bọn họ chặn đường, ông con phát hiện ra đã xông lên đánh nhau với bọn họ. Tuy ông ấy đánh không lại nhưng bà sẽ không bao giờ quên được cái cảnh ông con ôm bà vào lòng che chở, không để bà chịu bất kỳ vết thương nào.
Sau lần đó ông ấy phải nằm liệt giường cần một tháng. Nhưng cũng nhờ chuyện đó mà bà được chuyện đến trường bình thường để học.
Từ lúc đó, cho dù bão táp mưa sa thế nào ông con cũng đến đón bà tan học. Chỉ cần bà vừa bước ra cổng trường liền nhìn thấy ông ấy.
Nhưng không ngờ trong nhà lại tìm cho bà một mối hôn sự khác, là một người đàn ông giàu có.
Ông con biết được, đó cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy ông ấy khóc.
Cuối cùng chúng ta dìu dắt nhau bỏ đi, kể từ ấy chưa từng quay về.
Chúng ta dừng chân ở thành phố B, khi đó đang có đợt tuyển binh, lương thưởng rất khá nên ông con đã đi.
Sau này có ba cháu, ông ấy càng liều mạng làm việc. Ông ấy nói rằng, trước đây ở nhà bà chưa từng phải chịu khổ, nếu bà đã chịu theo ông ấy thì nhất định không thể để bà phải chịu khổ.
Suốt một đời ông ấy chưa từng khiến bà phải chịu một chút tổn thương nào. Đối với bà, ông ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời."
Nhớ về quá khứ, nụ cười bên môi bà nội Cao chưa từng hạ xuống, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Cao Chí Bác mỉm cười nhìn bà nội Cao, đột nhiên hắn rất muốn được gặp người đàn ông vĩ đại đó một lần.
"Cho nên cháu à, đời này nhất định cháu phải ở bên người mà cháu yêu và cũng yêu cháu nhé. Nếu không đời này của cháu nào có ý nghĩa gì. Sau này về già, biết lấy cái gì để nhớ về đây?"
Cao Chí Bác nhìn bà nội Cao, đột nhiên cảm thấy có lẽ bà nội Cao đã biết tất cả.
"Vậy...nếu cháu yêu một người mà phần lớn mọi người không thể để tiếp nhận thì sao ạ?"
Bà nội Cao xoa đầu Cao Chí Bác: "Làm gì có người nào dễ dàng được tiếp nhận, người nào không dễ dàng được tiếp nhận chứ? Chỉ cần cháu yêu người nọ, vậy là đủ rồi. Đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cuộc đời là của cháu, hãy sống vì chính mình."
Trong đôi mắt bà nội Cao như cuồn cuộn biển rộng, có thể bao dung vạn vật. Đột nhiên Cao Chí Bác không còn sợ hãi việc bà nội có thể không tiếp thu được chuyện giữa hắn và Hạ Dư Huy.
Vốn dĩ Cao Chí Bác nghĩ rằng, người của thời đại này còn khó chấp nhận đồng tính luyến ái, huống gì là bà nội sống trong thời đại trước. Nhưng Cao Chí Bác lại quên mất, chính vì bà nội Cao là người của thời đại trước nên đã nghe nhiều, biết nhiều, thấy nhiều, vốn dĩ không có cái gọi là khó để tiếp thu.
Ví dụ như chuyện của hắn và Hạ Dư Huy, có lẽ bà đã sớm biết.
Nhưng cuối cùng Cao Chí Bác vẫn không hỏi bà nội clCao có biết hay không, vì hắn nghĩ đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Chuyện mà bà nội Cao lo lắng nhất, không phải là hắn yêu ai mà là hắn có hạnh phúc hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.