Edit: Bông
Bác sĩ Lý thật cẩn thận tháo thạch cao trên tay Cao Chí Bác xuống, hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Cao Chí Bác thử giật giật ngón tay, hắn đã dùng lực rất lớn nhưng ngón tay chỉ nhúc nhích được một chút, cảm giác này không ổn tí nào.
Bác sĩ Lý cũng phát hiện, an ủi: “Mới bắt đầu thế này là bình thường, cứ từ từ làm điều trị phục hồi sẽ dần tốt lên, càng vội vàng càng hỏng việc.”
Cao Chí Bác đáp vâng, quay đầu nhìn Hạ Dư Huy hai mắt đỏ ửng.
Bác sĩ Lý lại dặn dò thêm vài điều rồi dẫn y tá rời đi.
"Dương Dương, lại đây nào."
Hạ Dư Huy đi đến trước mặt Cao Chí Bác, nhìn chằm chằm cánh tay mới tháo thạch cao của Cao Chí Bác, hỏi: “Đau không ạ?”
Cao Chí Bác cười nói: “Em thổi thổi cho anh sẽ hết đau ngay."
Vốn dĩ Cao Chí Bác chỉ định nói đùa nhưng không ngờ Hạ Dư Huy lại làm thật.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ, vươn tay trái sờ lên tay Hạ Dư Huy: “Được rồi, anh không đau đâu.”
Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác, không nói lời nào.
Ba mẹ Cao, bà nội Cao và ba Hạ đều ở trong phòng, Cao Chí Bác đành nhịn xuống ý định hôn Hạ Dư Huy.
Bà nội Cao vuốt tay Cao Chí Bác: “Đau không cháu?”
Cao Chí Bác lắc đầu: “Không đau ạ, cháu không sao đâu.”
Bà nội Cao đau lòng không thôi: “Sao có thể không đau được.”
"Thật sự không đau đâu ạ.”
Bà nội Cao gật đầu cho qua chuyện nhưng rõ ràng trong lòng không hề tin.
Cao Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-ki-nuoi-lon-vo-yeu/1140653/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.