🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Bông
Trước ngày báo danh nhập học một ngày, mẹ Cao dẫn Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy đến xem phòng ở.
Đây là lần đầu tiên hai người bước vào căn nhà chân chính thuộc về họ, rõ ràng là lần đầu tiên đến nhưng lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Căn nhà này...là mẹ Hạ để lại cho bọn họ.
Trong phòng trang trí rất đơn giản, một hạt bụi cũng không có, mọi đồ vật đều thuần một màu trắng, nhìn qua vừa giản dị vừa phóng khoáng. Phòng bếp đã trang bị không ít nồi niêu xoong chảo để thi thoảng Cao Chí Bác sẽ làm một ít đồ ăn, đặc biệt là những món điểm tâm ngọt, không chỉ Hạ Dư Huy mà mẹ Cao và bà nội Cao cũng đều thích. Còn hai căn phòng trống, một làm phòng ngủ, một làm thư phòng.
Hiện tại Hạ Dư Huy đã mười hai tuổi nhưng vẫn ngủ cùng Cao Chí Bác. Lúc đầu mẹ Cao còn kiến nghị hai người tách ra nhưng cả hai người đều cự tuyệt nên đành mặc kệ.
Thư phòng có đầy đủ các loại sách từ tiểu học đến đại học, có cả máy tính cùng máy chơi game để thư giãn.
Trong phòng ngủ đặt một chiếc giường rất lớn, đủ cho Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy lăn lộn vài vòng, nhưng đợi bọn họ lớn thêm một chút thì lại khác.
TV, điều hòa,...đều mua đủ cả.
Mẹ Cao ngồi trên sopha, rót nước uống: "Thế nào, vừa lòng chứ? Nếu thiếu thứ gì thì các con bảo mẹ biết, mẹ mua cho."
Hiện tại mẹ Cao đã sửa cách xưng hô, bà coi Hạ Dư Huy như con trai ruột, đương nhiên phải gọi là mẹ con.
Cao Chí Bác lắc đầu: "Cứ thế này trước đã, sau này thiếu gì con sẽ bảo mẹ sau."
Mẹ Cao ừ một tiếng, nhìn Hạ Dư Huy nói: "Dương Dương, hôm qua đi siêu thị mẹ mua rất nhiều kem cho con, đang để trong tủ lạnh, thích ăn thì cứ lấy, không phải sợ anh con, biết chưa?"
Hạ Dư Huy gật gật đầu, vâng một tiếng.
Cao Chí Bác không muốn phân cao thấp với mẹ Cao nên thức thời im lặng. Một tuần hắn còn không cho Hạ Dư Huy ăn quá bốn cái kem, một ngăn tủ ấy à? Cứ mơ đi!
Mẹ Cao đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Cao Chí Bác, hưng phấn lôi kéo Hạ Dư Huy vào phòng bếp: "Mẹ mua cho con nhiều loại lắm, cứ ăn thoải mái đi, hết mẹ lại mua nữa."
Hạ Dư Huy nhìn tủ lạnh đầy kem, lại nhìn mẹ Cao nói: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Cao xoa đầu Hạ Dư Huy: "Đứa nhỏ ngốc, khách khí với mẹ làm gì."
Hạ Dư Huy cúi đầu vâng một tiếng.
Mẹ Cao cầm ra một que kem chocolate: "Dương Dương nếm thử đi. Đây là vị mới ra đấy!"
Cao Chí Bác vừa vào bếp liền nhìn thấy Hạ Dư Huy cầm kem trên tay, nghĩ thấy tuần này Hạ Dư Huy mới ăn một cái kem nên cũng không nói gì.
Hạ Dư Huy thấy Cao Chí Bác không nói gì, xé vỏ kem cắn một miếng.
Hơi ngọt...nhưng vẫn rất ngon.
"Anh ăn không?"
Cao Chí Bác nhìn que kem trước mặt, há miệng cắn một miếng.
"Ngọt quá! Em ăn ít thôi."
Hạ Dư Huy vâng một tiếng, tiếp tục ăn.
Mẹ Cao không vui: "Dương Dương ăn một cái kem mà con cũng càu nhàu. Ăn kem thì làm sao? Mẹ mua kem cho Dương Dương, một cái con cũng không được ăn!"
Cao Chí Bác liếc nhìn mẹ Cao: "Mẹ, Dương Dương không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, mẹ biết mà còn mua nhiều kem như vậy là sao? Ngọt quá lại dễ bị sâu răng, đến lúc đấy, đau răng là em ấy, đau lòng là mẹ!"
Mẹ Cao không hé răng, mấp máy môi hồi lâu mới nói: "Mẹ biết rồi, biết rồi. Con còn nói nhiều hơn cả bà nội nữa! Ai da...sao tôi lại sinh ra đứa con lắm lời thế này không biết..."
Cao Chí Bác đen mặt.
Sáng hôm sau, mẹ Cao dẫn Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy đến trường báo danh.
Nhờ quan hệ của ba Hạ, Hạ Dư Huy trực tiếp nhảy lên cấp 2 mà không cần thi.
Hà Đại Tráng ở lớp 6 đợi Hạ Dư Huy cả buổi sáng cũng không nhìn thấy dù chỉ một cái bóng, tâm tình trùng xuống, lê bước theo mẹ Hà về nhà.
Mẹ Hà không hiểu nổi vì cớ gì mà con trai mình không có tiền đồ như vậy. Lần trước con trai bị đánh phải nhập viện, mẹ Hà vốn muốn liều mạng với Hạ gia, không ngờ ngay hôm sau Hà Đại Tráng đã ton tót đi nhận sai với Hạ Dư Huy, thế chẳng phải cái tội danh ẩu đả triệt để đổ lên đầu Hà Đại Tráng sao? Đã thế con trai mình còn chẳng biết hối hận, vui vui vẻ vẻ làm cái đuôi bám sau mông con trai Hạ gia, rảnh rỗi là lại chạy đến Hạ gia lắc lư cả ngày, cũng không nhìn lại xem người ta có cho sắc mặt tốt không. Chẳng hiểu trúng phải cái tà gì!
Bà nội Hà còn đặc biệt đi tìm thầy bói, thấy người ta bảo cháu mình trúng tà, mua một bó to phù về, kết quả tình huống còn nghiêm trọng hơn!
Mẹ Hà luôn cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ Hạ gia kia có gì tốt mà làm bảo bối của mình tâm tâm niệm niệm nhớ thương. Cứ nhìn bây giờ xem, buổi sáng hôm nay đến trường báo danh không nhìn thấy Hạ Dư Huy đã đủ làm Hà Đại Tráng thất hồn lạc phách kính nhi. Mẹ Hà hận không thể đánh mông con trai mình rồi hỏi xem tiền đồ của nó vứt đi đâu cả rồi!
Nếu đây không phải là đứa con trai bà vất vả sinh ra, lại là độc đinh của Hà gia, sao có thể bị chiều thành cái dạng này! Bây giờ bà hối hận cũng không kịp. Không đợi mẹ Hà oán giận xong Hà Đại Tráng đã đổ thêm dầu vào lửa: "Mẹ, buổi chiều con muốn đến trường hỏi bài thầy giáo."
Mẹ Hà tức điên, hỏi bài cái quỷ gì, đợi Hạ Dư Huy thì có, bằng cái lời này mà cũng muốn lừa mẹ mày à!
"Không được! Buổi chiều con ở nhà chơi với bà nội đi!"
Hà Đại Tráng dẩu miệng nhỏ: "Con muốn đi hỏi bài cơ. Bà nội có mẹ nói chuyện cùng là được rồi mà."
Mẹ Hà lạnh mặt, đợi suốt cả buổi sáng còn không thấy dù chỉ một cái bóng của Hạ Dư Huy, thằng ngốc này còn muốn đợi tiếp buổi chiều cơ à? Nằm mơ đi!
"Thầy giáo của con là ai? Mẹ hỏi xin số điện thoại cho con gọi điện hỏi bài."
Hà Đại Tráng thấy không lay chuyển đượ mẹ Hà, ủy khuất bĩu môi, quay lưng rời đi.
Mẹ Hà tức đến nghiến răng nghiến lợi! Tiểu tử thối, không có tiền đồ!
Trường cấp 2 vì muốn rèn luyện năng lực tự chủ cho học sinh nên quá trình báo danh học sinh phải tự mình làm. Cao Chí Bác tạm biệt mẹ Cao rồi dẫn Hạ Dư Huy đi làm thủ tục nhập học.
Tuy rằng hắn nghỉ học một năm nhưng vẫn tham gia các kỳ thi, lấy thành tích Top 10 chặn miệng rất nhiều người. Nhưng điều này cũng khiến Cao Chí Bác trở thành tiêu điểm ở trường học.
Hôm nay là ngày báo danh nên toàn trường rất tấp nập. Tiểu soái ca Cao Chí Bác chỉ cần đứng yên một chỗ đã đủ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Bởi vì là ngày đầu nhập học nên tân sinh đều không quen biết Cao Chí Bác, nhưng không có nghĩa là các giáo viên không nhớ mặt hắn.
"Đây không phải Cao Chí Bác sao? Quay lại học rồi à?"
Một vị giáo viên giật mình khi nhìn thấy Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cười cười: "Vâng. Đây là em trai em, Hạ Dư Huy. Về sau mong thầy để ý đến em ấy nhiều hơn."
Thầy giáo này rất có hảo cảm với Cao Chí Bác, tuy rằng không tiếp xúc nhiều nhưng học sinh vừa học giỏi vừa lễ phép, ai lại không thích. Tuy có nghe nói hắn đi học toàn ngủ...
"Ha ha, nếu phân đến lớp thầy, thầy nhất định sẽ để ý."
"Cảm ơn thầy."
Hàn huyên với thầy giáo vài câu, thủ tục của Hạ Dư Huy cũng đã làm xong, Cao Chí Bác liền mang Hạ Dư Huy đi làm thủ tục nhập học cho hắn.
Cao Chí Bác vừa đi, học sinh xung quanh liền sôi trào, người này là ai mà đẹp trai quá vậy?
Một nữ sinh to gan mò đến hỏi thăm thầy giáo vừa nói chuyện với Cao Chí Bác.
Thầy giáo cười nói: "Bạn học kia tên là Cao Chí Bác, về sau các em chắc chắn sẽ biết." Bởi vì hắn chính là thiên tài.
Trong lúc báo danh, Cao Chí Bác ngoài ý muốn gặp được Hướng Diệp, Hướng Diệp vừa nhìn thấy Cao Chí Bác liền ôm chầm lấy. Trong thời gian Cao Chí Bác nghỉ học, chỉ có lúc tham gia thi cử y mới gặp được Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác mỗi ngày đều ở nhà chơi với Hạ Dư Huy, cửa cũng không ra, nói là ngăn cách với thế giới bên ngoài suốt một năm cũng không quá.
Không chỉ Hướng Diệp mà rất nhiều người nhìn thấy Cao Chí Bác đều tiến lên chào hỏi, đa phần đều là bạn học cũ.
Hướng Diệp ôm vai Cao Chí Bác, nhìn Hạ Dư Huy nói: "Đây là em trai bảo bối của cậu đấy hả?"
Cao Chí Bác ừ một tiếng: "Mới nhập học."
Hướng Diệp nhìn Hạ Dư Huy nói: "Em Hạ, anh là bạn của anh trai em, tên là Hướng Diệp, em có thể gọi anh là anh Diệp."
Hạ Dư Huy liếc y một cái, không hé răng.
Cao Chí Bác húych vai Hướng Diệp: "Thằng bé không thích nói chuyện cho lắm. Thông cảm nhé!"
Hướng Diệp xua xua tay: "Không sao, không sao, sợ người lạ ấy gì? Về sau gặp mặt nhiều là sẽ không sợ nữa."
Cao Chí Bác cười chào tạm biệt Hướng Diệp: "Mẹ tôi còn đang đợi ngoài cổng, về trước nhé, mai gặp lại."
Hướng Diệp gật đầu: "Đi đi, tôi còn có hẹn với Từ Hoan Hoan."
Cao Chí Bác nhướng mày, nhìn Hướng Diệp đầy thâm ý.
Hướng Diệp ngượng ngùng cười cười: "Có gì mai nói, tạm biệt!" Nói xong liền chạy trối chết.
Cao Chí Bác lắc đầu cười.
Hạ Dư Huy kéo tay áo Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác ôn nhu xoa đầu cậu: "Mình về thôi."
Chỉ sau một ngày mà tên Cao Chí Bác đã nổi khắp. Cao Chí Bác hiện tại đã mười bốn, khuôn mặt thân hình đã bắt đầu nảy nờ. Tuy rằng không đẹp trai bằng các oppa Hàn Quốc nhưng lại có khí chất của tổng tài bá đạo, chỉ cần hắn trầm mặt đã đủ khiến người đối diện không rét mà run, nhưng khi hắn mỉm cười lại khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo. Mà khi hắn mặt vô biểu tình, không cười không giận, lại cho người ta thấy một loại mị lực độc đáo, làm mọi người muốn đến gần nhưng lại không dám. Chợt xa chợt gần càng khiến tâm can ngứa ngáy khó chịu.
Cao Chí Bác mười bốn tuổi đã cao 1m73, dáng người tiêu chuẩn, nếu cởi áo ra còn có thể nhìn thấy cơ bụng. Đương nhiên loại phúc lợi này cũng chỉ có Hạ Dư Huy mới được hưởng thụ.
Hạ Dư Huy hiện tại cũng đã mười hai tuổi, mặt mũi đang nảy nở, cậu lớn lên rất giống mẹ Hạ, có một loại khí chất ôn nhu nho nhã. Nhưng chỉ cần tiếp xúc sẽ biết, Hạ Dư Huy không hề ôn nhu như vẻ bề ngoài, không phải tính tình không tốt mà là rất lạnh nhạt với bên ngoài, làm người ta vĩnh viễn không hiểu cậu đang nghĩ gì.
Hạ Dư Huy so với khuôn mặt giống hình tượng tổng tài bá đạo của Cao Chí Bác thì lại giống tiểu thịt tươi hơn.
Trong mắt Cao Chí Bác, các tiểu thịt tươi đều na ná giống nhau, không phải khuôn mặt giống nhau mà là bản thân không có phong cách độc đáo, thành ra nhìn ai cũng giống ai. Nhưng Hạ Dư Huy lại khác, chỉ cần nhìn cậu một lần đã đủ để nhớ rõ.
So sánh với tiểu thịt tươi Hạ Dư Huy thì Cao Chí Bác càng được nữ sinh hoan nghênh hơn.
Chưa nói đến thành tích của hắn, chỉ riêng khuôn mặt và bối cảnh đã đủ làm điêu đứng khối người.
Không ít người bắt đầu mơ mộng.
Thành tích tốt, biết chơi bóng rổ, có võ, người vừa đẹp trai vừa có tiền. Nháy mắt Cao Chí Bác đã trở thành nam thần trong lòng các học muội. Không chỉ học muội mà các nữ sinh học cùng cấp với Cao Chí Bác cũng không chịu thua kém, tuổi nhỏ căn bản không thành vấn đề!
Cao Chí Bác rời đi mà không hề hay biết các nữ sinh đang tranh nhau bể đầu vì hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.