Chương trước
Chương sau
Nghỉ đông, Cao Chí Bác lại chạy đến chỗ Ngũ Thắng học võ.
Hạ Dư Huy bị mẹ Hạ nhốt ở nhà luyện tập dương cầm, từ lần đầu tiên Hạ Dư Huy tiếp xúc với dương cầm đã được giáo viên khen là thiên tài. Hơn nữa Hạ Dư Huy cũng rất thích dương cầm, mẹ Hạ lập tức mời một giáo viên dạy dương cầm chuyên nghiệp đến nhà dạy cho Hạ Dư Huy.
Đời này của Hạ Dư Huy không giống với đời trước. Đời trước cậu không có Cao Chí Bác, không có ai chiều chuộng cậu. Ba Hạ luôn bận rộn, mẹ Cao phải chăm sóc cho Cao Chí Bác, mẹ Hạ đôi khi cũng không thể quan tâm chăm sóc đến cậu. Hạ Dư Huy lại không có bạn bè, chỉ có thể làm bạn với dương cầm, tự tìm niềm vui cho mình. Nhưng đời này lại không giống vậy, cậu có Cao Chí Bác, có mẹ Linh, có bà nội Cao và mẹ cưng chiều. Cho nên Hạ Dư Huy đối với dương cầm không quá chuyên tâm như đời trước. Nhưng nhờ vào thiên phú kinh người nên vẫn tiến bộ rất nhanh. Tuy vậy vâ n chỉ dừng ở nhanh mà thôi, vẫn chưa tạo ra thành tích gì.
Khi Cao Chí Bác trở về, thấy Hạ Dư Huy đang ngồi trên sopha xem phim hoạt hình, gặm táo, mẹ Cao và mẹ Hạ đang cùng nhau bàn bạc cái gì đó.
Hạ Dư Huy vừa thấy Cao Chí Bác trở về liền chạy tới ôm hắn, Cao Chí Bác xoa đầu cậu, hôn nhẹ lên trán.
"Bác Nhi đã về rồi." Mẹ Cao cùng mẹ Hạ đồng thanh nói.
Cao Chí Bác vâng một tiếng, đi qua liền nhìn thấy bọn họ đang xem sách du lịch: "Hai người định đi du lịch à?"
Mẹ Cao gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đi Y thị xem tuyết rơi."
Cao Chí Bác nhìn cảnh tuyết rơi in trên sách du lịch, nhớ lại về phong cảnh chỗ đó, cũng không tồi. Y thị là cao nguyên, phong cảnh khá tốt, được mệnh danh là thánh địa du lịch. Có thảo nguyên mênh mông, có rừng nguyên sinh, nhưng nổi tiếng nhất chính là cảnh tuyết rơi.
"Cũng được. Bao giờ hai người đi?"
Mẹ Cao cùng mẹ Hạ liếc nhau: "Sáng mai."
"Sao vội vậy?"
"Đúng vậy, đi sớm về sớm. Miễn cho đi chậm người nhiều."
Cao Chí Bác nghĩ nghĩ cũng đúng, hiện tại mới nghỉ đông, rất nhiều người đều đến nghỉ ngơi mấy ngày, thời gian này cũng vừa vặn: "Hai người đi với nhau à?"
"Các con không đi?"
"Con không đi được, hôm nay mới bị thầy Ngũ mắng một trận, mấy tháng không luyện tập, cơ thể đã cứng lắm rồi, cả kỳ nghỉ đông này con phải luyện tập bù."
"Dương Dương thì sao? Đi cùng mẹ nhé?"
Hạ Dư Huy nhìn mẹ Hạ rồi lại nhìn Cao Chí Bác, vẻ mặt rối rắm, cậu muốn đi nhưng Cao Chí Bác lại không đi, vậy thì chơi cũng chẳng vui nữa.
Cao Chí Bác đương nhiên biết Hạ Dư Huy đang nghĩ gì, hỏi mẹ Hạ: "Đi mấy ngày ạ?"
"Một tuần. Mẹ còn muốn đến những nơi khác nữa."
Cao Chí Bác gật gật đầu, một tuần cũng không lâu lắm.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy nói: "Em cứ đi đi, chỉ có bảy ngày thôi, rất nhanh là về rồi."
Hạ Dư Huy không vui: "Anh cũng đi cơ."
Cao Chí Bác đem người ôm lên đùi nói: "Anh không đi được, ngoan. Em xem, ngày nào anh chẳng ở chỗ thầy Ngũ, chỉ có bữa trưa với buổi tối mới trở về, cũng không ở cùng em được đúng không? Em đi cùng mẹ mấy ngày, về nhà anh sẽ ở cùng em được không?"
Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác, bĩu môi: "Mấy ngày?"
Cao Chí Bác cười nói: "Đi mấy ngày, anh ở cùng em bấy nhiêu ngày được không?"
Hạ Dư Huy lậo tức nở nụ cười: "Anh nói đấy nhé?"
"Ừ. Anh nói!"
Hạ Dư Huy cao hứng ôm cổ Cao Chí Bác, quay sang nói với mẹ Hạ: "Mẹ! Con muốn đi! Con muốn đi."
Mẹ Hạ cười: "Được! Ba chúng ta cùng đi."
Ngày hôm sau, mẹ Cao cùng mẹ Hạ sắp xếp xong hành lý, ba người hai cái va ly to, bởi vì muốn đi ngắm tuyết rơi nên nhét đầy quần áo mùa đông vào một va ly, va ly còn lại đựng quần áo bình thường bà đồ dùng.
Ba Hạ cùng ba Cao đều dành ra chút thời gian để đưa vợ mình ra sân bay. Hạ Dư Huy rất không vui, dẩu miệng nhỏ suốt buổi sáng vì Cao Chí Bác sáng sớm đã đi học rồi, không tiễn cậu.
Mẹ Cao cười, quát yêu Hạ Dư Huy: "Ai da, cái miệng này sắp treo được ấm nước luôn rồi."
Hạ Dư Huy không vui bĩu bĩu môi.
Ba Hạ nói: "Bác Nhi quá chiều nó rồi. Mọi người xem bây giờ nó thành cái dạng gì thế không biết."
Ba Cao cười nói "Dương Dương vẫn luôn nghe lời mà. Bác Nhi là anh, phải chiều Dương Dương."
Mẹ Cao phụ họa: "Đúng thế! Bác Nhi là anh thì phải chiều em chứ."
Mẹ Hạ cười khẽ, không nói gì.
Ba Hạ bất đắc dĩ thở dài: "Hai người cứ chiều nó đi."
Mẹ Cao cười nói: "Nói như thể anh không chiều nó ấy!"
Ba Hạ không còn lời gì để nói.
Trên xe nháy mắt vang lên tiếng cười.
Mấy ngày nay Cao Chí Bác ngủ không ngon, trong lòng luôn có chút bồn chồn. Không biết có phải do đã quen ôm Hạ Dư Huy ngủ rồi không, ban đêm hắn giật mình tỉnh dậy ba bốn lần, ngủ cũng mơ mơ màng màng, nói tóm lại là không yên ổn.
Mỗi ngày sáng trưa chiều, Cao Chí Bác đều gọi điện cho mẹ Cao hỏi về hành trình ngày hôm đó và xem họ báo bình an.
Hạ Dư Huy mỗi lần đều kể cho hắn nghe về những việc hôm nay cậu làm, thấy những gì, chơi những gì, nhớ hắn thế nào. Chỉ có lúc này, trong lòng Cao Chí Bác mới bình tĩnh hơn một chút.
Buổi sáng hôm nay Cao Chí Bác gọi cho mẹ Cao hỏi xem bao giờ họ trở về, nay đã là ngày thứ năm rồi.
Mẹ Cao nói hai ngày nữa sẽ về, hôm nay bọn họ đến chỗ ở của người dân tộc thiểu số trải nghiệm sinh hoạt. Lại nói tín hiệu trong núi không tốt, buổi trưa không gọi điện được, đến tối sẽ gọi về nhà báo bình an.
Cao Chí Bác vâng một tiếng, dặn mẹ Cao phải chú ý an toàn.
Mẹ Cao cười trêu Cao Chí Bác là ông cụ non, còn dong dài hơn cả bà nội Cao.
Hai người lại hàn huyên vài câu rồi mới cúp máy.
Mấy ngày nay Hạ Dư Huy đi theo bọn họ thức khuya dậy sớm, mệt rã rời nên buổi sáng không nói chuyện được với Cao Chí Bác. Mẹ Hạ ôm Hạ Dư Huy trên giường xuống, rửa mặt cho cậu rồi bế cậu đi theo đoàn du lịch.
Hôm nay đoàn du lịch sẽ đến một trấn nhỏ trên núi, nơi có người dân tộc thiểu số sinh sống. Nghe nói nơi đó phong cảnh rất đẹp, hơn nữa là điểm du lịch mới được khai phá. Vì muốn giữ nguyên truyền thống văn hóa của người dân nên đường núi cũng không được tu sửa, tất cả đều là đường đất, gồ ghề lồi lõm. Ngồi trên xe rất là xóc nảy, khi đến nơi thì sự hưng phấn cũng tuột dần theo số lần xóc nảy rồi.
Nhưng khi nhìn thấy phong cảnh thuần phác bên ngoài, mọi người đều cảm thấy một đường xóc nảy này là đáng giá.
Hướng dẫn viên du lịch vừa đi vừa giới thiệu về phong cảnh và văn hóa ở nơi đây, làm mọi người mở mang tầm mắt không ít. Không bao lâu sau thì đến nơi ở trọ, dung nhập vào cuộc sống của người dân.
Cả ngày nay Cao Chí Bác đều cảm thấy bất an, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Cho dù là buổi sáng mẹ Cao đã nói tín hiệu trong núi không tốt nên buổi trưa không thể gọi điện thoại nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Cao Chí Bác đứng trước điện thoại để bàn, chỉ hy vọng sự bất an trong lòng là do hắn tự tưởng tượng ra, bởi vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt nên sinh ra ảo giác.
Một buổi trưa mà Cao Chí Bác bị Ngũ Thắng mắng cho thê thảm, miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi kéo lê thân xác mệt mỏi rã rời về nhà. Ăn cơm cùng bà nội Cao xong liền ngồi trong phòng khách chờ điện thoại của mẹ Cao.
9h30, điện thoại vẫn chưa vang lên.
Trong lòng Cao Chí Bác càng thêm luống cuống, liên tục gọi điện cho mẹ Cao nhưng vẫn là giọng nói lạnh lẽo của tổng đài đáp lại.
Bà nội Cao thấy vậy cũng hoảng hốt theo: "Vẫn chưa gọi được à?"
Cao Chí Bác gật gật đầu, âm thầm hít một hơi, quay đầu nói với bà nội Cao: "Hay bà đi ngủ trước đi, có lẽ họ còn đang đi trên đường, đợi lát nữa trở về mới gọi điện được. Bà đừng nghĩ nhiều."
Bà nội Cao sao có thể ngủ được, vẻ mặt nôn nóng lắc đầu: "Bà phải đợi mẹ con gọi điện về mới ngủ được."
10h30, mẹ Cao vẫn chưa gọi điện nhưng ba Cao và ba Hạ đều gọi điện về, không ngoài ý muốn, họ cũng đang chờ vợ mình gọi điện về.
Lần này, cả hai nhà bắt đầu luống cuống.
Ba Hạ và ba Cao liên hệ với công ty du lịch, kết quả là công ty cũng mất liên lạc với đoàn du lịch nọ.
Ba Cao cùng ba Hạ đều luống cuống, gọi điện hỏi thăm khắp nơi. Hai người đều không dám nói cho bà nội Cao và Cao Chí Bác biết, chỉ đành âm thầm cầu nguyện mọi sự bình an, đợi công ty du lịch liên lạc lại.
11h, cuối cùng Cao Chí Bác cũng khuyên được nà nội Cao đi ngủ, hắn một mình một người ngồi trong phòng khách chờ điện thoại, trong lòng ngày càng nôn nóng bất an hơn.
Rạng sáng, công ty du lịch liên lạc lại với ba Hạ và ba Cao. Bởi vì đột nhiên trời mưa, đường núi trơn, xe không cẩn thận rơi xuống núi, bây giờ cảnh sát đang tiến hành cứu người ra.
Ba Hạ và ba Cao đều cảm thấy trước mắt tốt sầm, suýt chút nữa ngất đi.
Lập tức gọi cho trợ lý, bảo họ đặt vé máy bay sớm nhất đến T thị.
Cao Chí Bác gọi điện cho ba Cao hỏi tình huống thế nào.
Ba Cao không dám nói thật với Cao Chí Bác, nói bừa là công ty du lịch chưa liên lạc lại, giục Cao Chí Bác mau đi ngủ, không cần lo lắng. Nhưng cho dù ba Cao nỗ lực che dấu, Cao Chí Bác vẫn nghe ra sự không thích hợp.
"Ba, rốt cuộc có chuyện gì, ba đừng gạt con."
Ba Cao khó khăn nói: "Vừa rồi công ty du lịch gọi điện nói...có khả năng bọn họ xảy ra chuyện rồi..."
Trong đầu Cao Chí Bác nổ tung một tiếng, trước mắt trống rỗng, cảm thấy giọng nói của mình cũng run run: "Đã...xảy ra chuyện gì?"
"Trời mưa, đường trơn,, xe lăn xuống quốc lộ, hiện tại...đang được cảnh sát cứu ra."
Cao Chí Bác cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi. Tại sao....lại xảy ra chuyện này...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.