Edit: Bông Mỗi ngày sau khi học xong, Cao Chí Bác đều chạy đi tìm Hạ Dư Huy. Hạ Dư Huy đã được nửa tuổi hơn, đã ê ê a a nói ra tiếng, mỗi lần như vậy mẹ Hạ đều ôm hắn dạy hắn kêu tiếng "mẹ". Nhưng Hạ Dư Huy chỉ biết ê ê a a gọi bậy. Bé con đang bắt đầu mọc răng, mỗi ngày đều thích cắn ngón tay hắn, tuy rằng cắn không đau, nhưng mỗi lần bị tóm được ngón tay đều sẽ bị cắn cả ngày. Kể cả bình sữa hay núm vú cao su cũng bị cắn nát cả rồi. Cao Chí Bác nhìn bé con đang say mê cắn ngón tay hắn, bất đắc dĩ nghĩ, may vừa rồi học xong đã rửa tay. Nhưng nhìn ngón tay trắng trắng mềm mềm bụ bụ của mình bị cắn nhiều như vậy, cũng cảm thấy hơi đau... Nhưng mỗi lần nhìn thấy bé con cắn ngón tay mình xong liền cười khanh khách, Cao Chí Bác cảm thấy chút đau này thật đáng. Cao Chí Bác tuy rằng không muốn bị coi là thiên tài, nhưng cũng không thể ngày ngày đối mặt với phép toán 1+1=2, lặp đi lặp lại như vậy chắc hắn phát điên mất. Quyết định xong, hắn bèn để lộ chút tài năng trước mặt cô giáo mỗi khi học bài. Vài lần như vậy, cô giáo mừng rỡ, bèn dạy cho hắn chương trình tiểu học luôn, tuy rằng không cần tính 1+1=2 nữa, nhưng mỗi ngày đều phải học đánh vần, rồi nhẩm tính phép nhân phép chia, Cao Chí Bác cảm thấy chỉ số thông minh của hắn có dấu hiệu giảm dần đều rồi. Bé con được gần một tuổi, đã bắt đầu tập bò quanh nhà. Ba Hạ sợ con trai lúc tập bò bị va chạm, đổi hết sàn nhà thành thảm lông thật dày, đồ vật có cạnh sắc nhọn đều bị đổi thành vật hình tròn hoặc bọc lại. Cao Chí Bác mỗi lần sang thăm Hạ Dư Huy, đều nhìn thấy cảnh bé con mập mập tròn tròn đang cố gắng bò a bò. Mỗi lần bé con tập bò, mông đều vểnh lên cao, Cao Chí Bác nhìn nhìn, không nhịn được bèn vươn tay bóp bóp, ừm...mềm mềm bụ bụ, cảm giác không tệ. Hạ Dư Huy nhìn thấy Cao Chí Bác đứng cạnh cửa, lập tức bò về phía hắn, bởi vì bò quá nhanh nên bị vấp, ngã ra mặt đất, oa oa khóc thét lên. Cao Chí Bác nhìn bé con đang nằm trên mặt đất, cười chạy tới đem hắn bế lên. Hạ Dư Huy hiện tại béo đô đô, hai mươi cân ( 2 cân = 1kg, theo đơn vị đi lường Trung Quốc) so với Cao Chí Bác ba mươi mấy cân, ôm lên vẫn có chút miễn cưỡng, ít nhất hắn cũng suýt sảy chân ngã. Khi Cao Chí Bác đi đến trước mặt Hạ Dư Huy, Hạ Dư Huy liền nín khóc, chớp đôi mắt nhìn hắn, vì mới khóc nên mắt có chút hồng, trên mặt còn có hai hàng nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng, miệng nhỏ mếu máo. Nhìn bé con vừa đáng thương vừa đáng yêu, Cao Chí Bác nhịn không được thơm liền hai cái, lại nhéo má bé hai cái nữa. Cao Chí Bác nhớ tới lần đầu tiên Hạ Dư Huy học bò, rõ ràng mẹ Hạ, mẹ Cao cùng bà nội Cao đều đứng xung quanh, hy vọng hắn có thể vò về hướng họ, nhưng Hạ Dư Huy lại hoàn toàn không do dự hướng về phía Cao Chí Bác bò tới, bám vào chân hắn, nỗ lực bò lên người hắn, khanh khách cười. Ngay lúc đó, không ai biết trong lòng Cao Chí Bác có bao nhiêu ngọt, trừ chính bản thân hắn. Đây là vợ của Cao Chí Bác hắn, từ bé đến lớn, trong mắt anh, đều chỉ có em.. < Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]