Chương trước
Chương sau
Edit: Bông
Lúc hai người đến bệnh viện, mẹ Cao và mẹ Hạ nói chuyện phiếm. Nhìn thấy con trai mình, Lâm Linh cực kỳ vui mừng, đứng dậy đi đến ôm Cao Chí Bác: "Bảo bối, sao con lại tới đây?" Nói xong còn hôn mạnh xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Chí Bác. Nhìn bà Trương đứng bên cạnh, cười nói: " Thật ngại quá, dì à. Xa như vậy lại phiền dì phải đưa Tiểu Bác đến đây, chắc dì mệt lắm. Mau lại đây ngồi."
Bà Trương cười lắc đầu: "Không có việc gì, Tiểu Bác thực ngoan, xuống xe đều là tự đi."
Mẹ Cao vừa nghe liền vui mừng: "Ai da, có thật không bảo bối? Sao con có thể tự đi vậy?" Nói xong lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cũng không thèm để ý đến khuôn mặt toàn nước miếng của mình, cười cười hôn lên khuôn mặt của mẹ mình, làm Lâm Linh cười đến nỗi không khép được miệng, Cao Chí Bác nhìn thấy Từ Chi Phương đang ngồi trên giường bệnh, kêu một tiếng: "Mẹ Phương." Sau khi hắn sống lại, đây là lần đầu tiên gọi Từ Chi Phương là mẹ nuôi, trong lòng có chút chột dạ. Dù sao đời trước cũng là hắn hại chết con trai duy nhất của nàng.
Từ Chi Phương vẻ mặt ôn nhu, cười nói: "Tiểu Bác tới rồi, ăn táo không? Lại đây lấy, nơi này còn có đồ uống, Tiểu Bác muốn uống gì? Dì Trương mau lại đây ngồi, uống nước cho đỡ mệt."
Bà Trương cười gật đầu, cầm trong tay lồng đựng canh gà lại gần giường bệnh ngồi.
Cao Chí Bác đột nhiên phát hiện Từ Chi Phương khi cười cực kì giống với Hạ Dư Huy, cực kì ôn nhu, làm người nhìn cảm thấy vô cùng thoải mái, có lẽ đời trước, mắt hắn bị mù mới không nhận ra nụ cười ấy có bao nhiêu đẹp.
Cao Chí Bác từ trong lồng ngực của mẹ Cao chạy tới mép giường của Từ Chi Phương, nhìn nàng: "Mẹ Phương, vợ con đâu?"
Mọi người trong phòng bệnh đều nở nụ cười, mẹ Cao ở phía sau càng cười lớn, đi đến xoa đầu con trai mình, cười nói: "Tiểu Bác, là em trai, không phải vợ."
Mẹ Hạ cũng bị Cao Chí Bác chọc cười, nhưng nàng không giống mẹ Cao bật cười ha hả, khóe miệng nàng chỉ gợi lên một nụ cười nhạt: "Tiểu Bác, mẹ Phương sinh ra em trai, không phải em gái, cho nên em trai không thể làm vợ của Tiểu Bác được, phải là em gái mới được."
Cao Chí Bác cãi lại: "Là vợ, không phải em trai!"
Mẹ Cao nhìn vẻ mặt ủy khuất của Cao Chí Bác, cười càng lớn: "Ngày hôm qua không phải còn gọi em trai sao? Hôm nay như thế nào sao lại một mực đòi nhận vợ?"
Cao Chí Bác dẩu lên miệng nhỏ: "Là em trai, cũng là vợ. Mẹ đã nói rồi, bé con trong bụng mẹ Phương là vợ con!"
Mẹ Cao đỡ trán: "Nhưng khi đó mẹ không biết bé con trong bụng mẹ Phương là con trai."
Cao Chí Bác không chịu, nước mắt lập tức chảy ra, khóc lớn: "Mẹ lừa con. Mẹ lừa con."
Mẹ Cao cực kỳ đau lòng, Cao Chí Bác rất ít khóc, dù bị ngã cũng không thèm kêu một tiếng, bây giờ vừa khóc, chính là làm mẹ Cao bối rối, chạy nhanh đến ôm con trai vào lồng ngực dỗ: "Tiểu Bác ngoan, không khóc, không khóc nào."
Từ Chi Phương cũng biết Cao Chí Bác rất ít khóc, nhìn con nuôi của mình khóc thật thương tâm, Từ Chi Phương cũng cực kì đau lòng, chạy nhanh đến vươn tay lau nước mắt cho Cao Chí Bác: "Tiểu Bác ngoan, không khóc, mẹ con không lừa con, là vợ con, không phải em trai."
Mẹ Cao cũng vội vàng phối hợp: "Đúng đúng đúng, mẹ vừa rồi chỉ đùa Tiểu Bác thôi, mẹ Phương sinh ra vợ con, không phải em trai." Cao Chí Bác ủy khuất nức nở, nhìn chằm chằm mẹ Cao cùng mẹ Hạ: "Thật... Thật vậy không? Là vợ, không phải... Không phải em trai?"
"Đúng đúng đúng! Là vợ, không phải em trai." Hai bà mẹ vội vàng hùa theo. Cuối cùng cũng dỗ được Cao Chí Bác ngừng khóc. Nhìn đứa trẻ còn cúi đầu nức nở, hai bà mẹ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, được rồi, cần gì cùng một đứa trẻ hai tuổi so đo tính toán, sao hắn biết được cái gì là vợ chứ, chỉ là nhớ đến trước kia chúng ta bảo trong bụng là vợ hắn, cho nên hiện tại mới cảm thấy là bị lừa. Vợ thì vợ, dù sao lớn lên hắn cũng sẽ biết em trai không thể làm vợ được.
Hai bà mẹ đang trao đổi ánh mắt, sao có thể đoán được đứa trẻ đang cúi đầu đang làm gì, lại càng không phát hiện ra đứa trẻ đang nhếch miệng cười vì vừa đạt được mục đích.
Cao Chí Bác âm thầm tính toán? muốn từ khi còn nhỏ đã phải thay đổi tư tưởng của các bậc phụ huynh, là vợ, không phải em trai. Tương lai chờ lúc Hạ Dư Huy thật sự trở thành vợ hắn, bọn họ cũng không đến mức không chấp nhận nổi.
Chỉ đáng thương cho Hạ Dư Huy lúc này vẫn đang nằm trong hòm giữ nhiệt, cái gì cũng không biết đã bị người ta an bài xong tương lai sau này, không biết về sau nếu hắn biết được, từ lúc hắn sinh ra đã bị Cao Chí Bác tính toán, có hay không muốn bóp chết tên Cao Chí Bác mặt người dạ thú này.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.