Nghe Cố Tú nói như vậy, những người ngồi trên bàn ăn đều không nói gì nữa, đồng loạt nhìn về phía Cố Trầm.
Khuôn mặt Cố Trầm không chút biểu cảm, cậu vớt từ nồi nước lẩu ra mấy miếng bí rồi từ từ ăn.
Cố Tú thấy Cố Trầm không để ý đến mình, mới làm liều nói tiếp: “Ngày thi cuối cùng, tay tôi bị bỏng nên mới thi không được tốt.”
Ngày thi cuối cùng mà tay lại bị bỏng? Phải là một người hậu đậu, thô lỗ thế nào thì mới làm ra được những việc như vậy chứ? Quan trọng nhất là nhìn Cố Tú không giống như một người hậu đậu, thô lỗ!
Nghĩ tới tin đồn đang lan truyền trong trường, nói rằng ngày đầu tiên nhập học Cố Tú đã phải lấy nước nóng, nấu cơm, giặt quần áo cho anh trai, lại có vẻ làm những công việc này rất quen tay khiến trong lòng mọi người không khỏi nấc lên, cùng nhìn về phía Cố Trầm.
Hình như hiểu được suy nghĩ của mọi người, Cố Tú vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, không liên quan gì tới anh của tôi đâu, là do tôi không cẩn thận thôi.”
Hoắc Minh Chương nhíu mày: “Sao cậu lại không cẩn thận?”
Cố Tú lại nhìn Cố Trầm thêm một lần nữa, nói lí nhí: “Buổi trưa lúc ăn cơm, tôi cầm bát mì không chắc nên bị đổ.”
“…”
Mọi người trên bàn quay sang nhìn nhau.
Hoắc Minh Chương suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì đúng là số cậu không được may rồi.”
Cố Tú cúi đầu xuống cười khổ: “Còn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446951/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.