Cố Trầm chợt cảm nhận được một thứ cảm giác nguy hiểm và cấp bách mà cậu không sao nói rõ được thành lời, vậy là cậu ngồi cả đêm ở phòng hoạt động chung để đọc sách và ghi chép, mãi đến tận sáng hôm sau. Buổi sáng hôm sau, sau khi đánh răng rửa mặt xong, khi đi đến nhà ăn ăn cơm, cả hai mắt cậu đều đã đỏ lên.
“Mới vào học thôi mà, cậu có cần vất vả như vậy không?” Chu Hiểu Đình cầm đĩa đồ ăn ngồi đối diện với Cố Trầm, tiện thể đẩy bình trà hoa cúc và cẩu tử mới pha xong lúc sáng qua: “Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ à, nghe nói cả đêm hôm qua cậu không ngủ?”
Cố Trầm chớp đôi mắt hơi khô của mình: “Cũng không có gì.”
Cậu nhìn Chu Hiểu Đình đẩy chiếc bình giữ nhiệt màu xanh sang, nghi hoặc hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Trà hoa cúc, giúp bớt nóng gan.” Chu Hiểu Đình nói: “Gần đây tôi đang bận viết luận văn, không cẩn thận pha hơi nhiều, lại nghĩ cậu cũng thích dưỡng sinh, tối qua lại thức cả đêm nên đem thêm một ít trà cho cậu.”
Cố Trầm ngập ngừng một lát: “Cảm ơn?”
Chu Hiểu Đình xua tay: “Không cần khách sáo, nhớ gửi lại tiền bình giữ nhiệt cho tôi là được, 42 tệ rưỡi.”
Cố Trầm gật đầu, lấy tiền trong túi ra.
Chu Hiểu Đình thấy vậy, nhướng mày với vẻ không thể tin được: “Có phải cậu định đưa tiền mặt cho tôi không vậy?”
Cố Trầm không phản ứng lại được: “Nếu không thì sao?”
“Add WeChat rồi chuyển tiền sang cho tôi đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446930/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.