Cố Trầm đến nhà ăn, vừa hay hôm nay có món tôm nõn cuộn miến dong và sườn xào chua ngọt cậu thích ăn. Cố Trầm lại chọn thêm một phần cà tím chiên giòn, một phần khoai tây sợi chua cay, múc thêm một bát canh tảo tía trứng gà nhà ăn đưa miễn phí. Cậu vừa bưng khay ăn đến trong góc ngồi xuống, chợt nghe sau lưng có người cười mỉa: “Bốn đồ ăn một canh, có chay có mặn, cậu cũng biết dưỡng sinh quá nhỉ!”
Cố Trầm thở dài, quay đầu nhìn Hoắc Minh Chương không hiểu sao lại lên cơn động kinh ở phía sau: “Không phải buổi tối mới chơi bóng à?”
“Làm sao, nhà ăn này bị cậu thầu hay thế nào? Trừ cậu ra thì không cho người khác đến ăn cơm à?” Hoắc Minh Chương vừa mở miệng đã tràn đầy mùi thuốc súng.
Cố Trầm không còn lời nào để nói.
Kim Vệ và Đào Cương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng lên tiếng hoà giải: “Đại thần đừng nghe cậu Hoắc động kinh làm gì. Cậu ấy thấy cậu ăn cơm một mình nên mới cố ý đến ngồi chung đấy!”
Hai người vừa nói vừa bưng khay ăn ngồi xuống vị trí bên cạnh và đối diện Cố Trầm. Hoắc Minh Chương hừ một tiếng, đuổi thằng bạn nối khố nhà mình vừa ngồi xuống đối diện Cố Trầm sang một bên, chính mình ngồi vào vị trí này.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Trầm bằng ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt khiêu khích: “Cố Trầm, cậu nói xem có phải cậu vong ân phụ nghĩa quá rồi không?”
Cố Trầm: “...”
Hoắc Minh Chương vẫn canh cánh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2446928/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.