Chương trước
Chương sau
Bởi vì Lăng Nhất Nhất tới làm phiền, Cố Trầm lãng phí thời gian của cả một buổi sáng, may là buổi chiều thuận lợi bán được một căn nhà, hôm nay coi như không vô ích.

Buổi tối lúc về trường học, gặp phải Chu Hiểu Đình không biết đã đợi ở dưới tòa kí túc xá bao nhiêu lâu.

Dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, Chu Hiểu Đình lạnh tới mức sắc mặt tái nhợt bờ môi tái đi, lại một mặt áy náy nhìn cậu: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng Nhất Nhất lại tới tìm cậu. Chỉ vì tâm trạng tôi không tốt nên mới nói mấy câu trong WeChat với cô ấy thôi. Chắc là tôi không nói rõ, khiến cô ấy hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, tôi đã giải thích rõ ràng với cô ấy rồi. Cô ấy sẽ không tới tìm cậu gây phiền phức nữa đâu.”

Thực ra Cố Trầm cũng không để chuyện này trong lòng, cậu nhìn Chu Hiểu Đình đứng dưới cột đèn đường, bị lạnh tới run lẩy bẩy đầu ngón tay đỏ bừng lên, cất tiếng hỏi: “Chị không lạnh à?”
Chu Hiểu Đình lắc đầu.

Tay Cố Trầm đút trong túi áo, nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện quan trọng gì đâu, lần sau gọi điện cho tôi hoặc gửi tin nhắn WeChat là được rồi.”

Sao Chu Hiểu Đình lại không biết, với tính cách của Cố Trầm, mấy chuyện vớ vẩn này gọi một cuộc điện thoại là có thể giải thích rõ ràng rồi, Cố Trầm cũng sẽ không để ý nhiều, nhưng Chu Hiểu Đình vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Cố Trầm, mặt đối mặt mà giải thích.

“Tối nay cậu đã ăn cơm chưa?” Chu Hiểu Đình chà xát ngón tay đông cứng, vừa khẽ giọng hà hơi vừa nói: “Có thể mời tôi ăn súp cay không?”

Cố Trầm suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Hai người cả một đường không nói gì đi tới canteen. Chu Hiểu Đình đứng ở cửa sổ gọi mấy món mình thích ăn, đợi đồ nấu xong thì để Cố Trầm giúp cô bưng súp cay ra bàn ăn.
Chu Hiểu Đình ngồi xuống, cầm đũa lên ăn hai miếng rau, hít sâu một hơi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi chủ động bảo sinh viên nam mời tôi đi ăn đấy.”

Cố Trầm nghĩ rồi nói: “Là vinh dự của tôi.”

Chu Hiểu Đình gọi loại siêu tê siêu cay, trong lúc ăn bị cay tới mức nước mắt nước mũi giàn dụa, không ngừng rút giấy lau nước mũi. Không hề để ý tới hình tượng thục nữ mà bản thân vẫn luôn cố gắng duy trì trước mặt Cố Trầm.

Cứ yên lặng ăn hết một bát súp cay. Chu Hiểu Đình chẳng nói một câu nào.

Nhưng thực ra cô có rất nhiều lời muốn nói. Muốn nói rằng thực ra cô rất dễ nuôi, không kén ăn, cho cái gì là ăn cái nấy. Có thể tự mình kiếm tiền, không cần người ta tiêu tiền cho cô. Đủ tự lập tự chủ, cũng không yêu cầu bạn trai bắt buộc phải có nhà có xe. Chỉ cần là người cô thích, cô có thể cùng phấn đấu với người đó. Cho dù khổ tới thế nào cũng không sao cả.
Nhưng tới cuối cùng, Chu Hiểu Đình vẫn không nói bất kì một câu nào.

“Tôi ăn xong rồi.” Chu Hiểu Đình cố gắng ăn hết miếng mì cuối cùng, cười nói với Cố Trầm: “Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn súp cay. Chúng ta hết nợ nhé.”

“Sau này đừng cảm thấy tôi giới thiệu việc làm thêm cho cậu, giúp cậu nói mấy lời hay là lại như thể nợ ơn tôi rất lớn vậy nữa. Nếu như lại gặp kiểu gây sự vô cớ như Nhất Nhất, hoặc là kiểu như ba mẹ anh trai tôi khiến cậu cảm thấy khó chịu, thì đừng suy nghĩ nhiều, cứ nói thẳng ra là được.”

“Không biết rõ chân tướng sự việc đã hấp tấp lỗ mãng chạy tới gây phiền cho cậu, rõ ràng đã giúp Tập đoàn Đại Chu giải quyết nguy cơ lớn như vậy, thế mà chẳng được nghe tiếng cảm ơn. Là bạn tôi có lỗi trước, là nhà họ Chu chúng tôi lễ nghĩa không chu toàn. Cậu không cần phải vì lỗi lầm của người nhà tôi của bạn bè tôi mà khiến bản thân phải chịu uất ức.”
Khóe mắt Chu Hiểu Đình phiếm hồng, hít hít mũi, cố gắng cười nói: “Nếu như cậu không vui thì cứ nói ra. Cho dù nổi giận với tôi cũng được. Đừng lặng lẽ chịu uất ức như vậy. Tôi sợ lâu rồi chúng ta cũng chẳng làm nổi bạn bè nữa.”

“Cố Trầm, là cậu nói chúng ta có thể làm bạn thân. Không được nuốt lời đâu đó!” Giọng Chu Hiểu Đình hơi run rẩy, lại cố gắng giả vờ sảng khoái như thường ngày: “Bạn thân là kiểu có thể không cố kỵ mà thể hiện sự bất mãn của bản thân với đối phương. Có gì nói nấy. Có niềm vui thì có thể chia sẻ, không vui thì có thể san sẻ gánh vác. Thực sự kìm nén tới khó chịu thì có thể phát tiết với nhau cũng được. Không cần phải cân nhắc hay lựa lời trước khi nói chuyện với nhau. Cho dù bất cẩn nói nhầm làm sai, cũng hoàn toàn không cần để ý xem đối phương có tức giận hay không.”
Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, nói chắc nịch: “Như vậy mới là bạn thân!”

“Cố Trầm, cậu tới đại học A lâu như vậy rồi, vẫn chưa có người bạn thật sự nào đúng không?”

“Vậy thì để tôi làm người bạn thân đầu tiên của cậu đi.”

Cố Trầm nhìn Chu Hiểu Đình thần thái sáng láng, trong đầu cậu xuất hiện những chuyện đã trải qua trong đời trước. Một lúc lâu sau, Cố Trầm nở nụ cười tự giễu: “Đàn chị Chu, tôi thực sự không tốt như chị nghĩ đâu. Có lẽ tiếp xúc thêm một thời gian nữa chị sẽ phát hiện ra rằng, chị nhân nhượng với tôi như vậy, căn bản không đáng chút nào.”

Tôi chẳng phải kiểu người ưu tú tới mức có thể khiến người khác chủ động kết bạn.

“Giữa bạn bè sao có thể nói là nhân nhượng được chứ.” Chu Hiểu Đình vô cùng tự tin cười nói: “Hơn nữa con mắt của tôi tốt như vậy. Sẽ không nhìn lầm người đâu.”
“Cậu không cần tự coi nhẹ bản thân mới đúng.”

Ngón tay Cố Trầm cuộn lại, siết chặt lấy đôi đũa.

Chu Hiểu Đình đánh giá vẻ mặt Cố Trầm, cất lời nói: “Cố Trầm, cậu biết tôi rất thích cậu mà. Cho dù không thể làm người yêu, tôi cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ hơn một chút. Không cần phải sống mệt mỏi như vậy. Cậu cứ thử một chút có được không? Thử như những người đồng trang lứa, muốn làm cái gì thì làm cái nấy như những người khác. Không vui thì cứ nói ra, muốn chửi người cũng tùy tiện mà chửi. Cậu còn chưa tới hai mươi tuổi, đừng lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn như vậy, cũng không cần phải luôn ép dạ cầu toàn như thế. Trăm năm đời người mới trôi qua chưa tới một phần năm thôi, bây giờ cậu đã khiến bản thân phải chịu uất ức như vậy, còn muốn nghẹn khuất tới tận khi nào nữa?”
Một tràng lời nói vô tình chọc trúng vào tâm sự của Cố Trầm. Cậu sững sờ nhìn Chu Hiểu Đình.

Chu Hiểu Đình tiếp tục nói: “Có lẽ giống như cậu nói vậy, sau khi người khác quen thân với cậu sẽ nhìn ra được khuyết điểm của cậu, nhưng điều này cũng không có nghĩ rằng con người cậu không đáng để làm bạn. Chẳng ai là thánh nhân cả, ai dám nói bản thân không có khuyết điểm cơ chứ? Dựa vào cái gì chỉ có mình cậu đáng phải chịu uất ức? Dựa vào cái gì mà chỉ có mình cậu luôn bị người khác bôi nhọ mắng chửi, bị đánh mà không đánh trả, bị chửi mà không cãi lại chứ?”

Cố Trầm trầm ngâm.

Chu Hiểu Đình uống một ngụm nước khoáng, tiếp tục chậm rãi nói: “Hơn nữa, cho dù có một số người sau khi tiếp xúc với cậu, thực sự cảm thấy cậu không tốt, không đáng để làm bạn. Vậy thì đã làm sao? Cậu cứ mặc kệ bọn họ là được rồi mà! Người trên cái thế giới này đã hơn bảy tỷ người rồi. Chỉ quốc gia của chúng ta đã chiếm một phần năm trong số đó. Đông người như vậy, sao có thể không có người bị mù cả hai mắt chứ.”
“Cậu phải cho phép người khác không thích cậu, nhưng không cần vì loại người này mà khiến bản thân phải uất ức. Bởi vì đã là người không thích cậu thì cho dù cậu có như thế nào, bọn họ cũng đều không thích cậu thôi. Nhưng cũng như vậy, người thích cậu, cho dù cậu có như thế nào cũng cảm thấy cậu xứng đáng được thích.”

Nói liền một mạch rất nhiều, Chu Hiểu Đình chợt khựng lại, hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy long lanh. Cô cứ nhìn Cố Trầm như vậy, nói dứt khoát: “Tôi là loại người thứ hai. Cho dù cậu có như thế nào, tôi đều cảm thấy cậu xứng đáng được thích. Đáng để trở thành bạn thân.”

“Cho nên, có phải cậu cũng nên trân trọng kiểu người có con mắt vô cùng tốt, chủ động đề nghị muốn làm bạn thân với cậu không?” Chu Hiểu Đình vươn tay ra với Cố Trầm, nụ cười xán lạn nói: “Cũng đâu đến mức phải đẩy tôi đi, rồi lại để mặc những người chán ghét cậu vây lấy cậu như mấy con ruồi chứ?”
Tuy rằng Chu Hiểu Đình không biết rốt cuộc Cố Trầm đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cậu trở nên im lặng tự khuôn ép bó mình lại như vậy, thậm chí có thể nói là chấp nhận hết tất thảy những điều bất công xảy ra xung quanh mình. Để mặc người khác chửi bới hãm hại bịa đặt cũng chưa bao giờ giải thích. Nhưng cô biết rõ, trạng thái như vậy là không ổn.

Chu Hiểu Đình thương Cố Trầm, cảm thấy tâm lý của Cố Trầm hình như có điều bất ổn, cô muốn giúp đỡ Cố Trầm, nhưng nếu như Cố Trầm cứ giữ mãi trạng thái này, cô cũng chẳng thể làm gì được.

“Cố Trầm, cậu phải học được cách tự mình bước ra.”

Cố Trầm nhìn bàn tay vươn ra của Chu Hiểu Đình, im lặng một hồi lâu. Cậu chợt nhớ tới, cho dù là đời trước hay là sau khi sống lại, cho dù là nguyên nhân chủ quan hay là nguyên nhân khách quan, hình như đúng thật là cậu luôn để mặc bản thân bị vây quanh bởi những người ghét cậu. Cho dù hoàn cảnh xung quanh có ác liệt như thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cải thiện hơn một chút.
Cố Trầm vẫn luôn cho rằng, bản thân đã tập mãi thành quen với cái thế giới rách nát này rồi. Cậu có thể thuần thục bình tĩnh đối mặt với mọi ác ý. Thế nhưng, Cố Trầm đã đánh giá sai sức kiên nhẫn của bản thân.

Một khi tiếp xúc với bầu không khí tươi mới và ánh mặt trời, sẽ không còn ai muốn cả ngày chui rúc trong góc khuất âm u lạnh lẽo nữa. Nếu được nếm trải thiện ý ngon ngọt, sẽ không còn ai có thể tiếp tục chịu đựng được những ác ý không có điểm dừng.

Giống như những gì Chu Hiểu Đình nói, nếu như đã xác định sẽ bị tất cả mọi người ghét, vậy thì cho dù cậu làm cái gì cũng chẳng thể thay đổi được số phận này, cần gì phải để bản thân phải chịu uất ức từ đầu tới cuối chứ?

Cho dù những người tỏ thiện ý này cuối cùng cũng sẽ trở nên chán ghét cậu như đời trước. Nhưng trước khi chán ghét, ít nhất Cố Trầm cũng có thể cảm nhận được một cuộc sống bình thường không bị ghét bỏ.
Bên tai dường như nghe thấy một tiếng “răng rắc” khe khẽ. Sau khi sống lại, khúc mắc vẫn luôn quấn chặt dây dưa lấy Cố Trầm như được buông lỏng ra một chút. Cố Trầm vươn tay ra nắm lấy tay Chu Hiểu Đình, cười nói: “Chu Hiểu Đình, cảm ơn chị.”

Hình như đây là lần đầu tiên Cố Trầm gọi tên cô, Chu Hiểu Đình rất vui vẻ mỉm cười, nắm lấy tay Cố Trầm rồi lắc lắc mấy cái, nhìn chăm chú vào mắt đối phương: “Đừng khách sáo.”

Nhận được sự cổ vũ của Chu Hiểu Đình, trên đường về tòa kí túc xá, Cố Trầm gọi một cuộc điện thoại cho Cao Hải Dương: “Học trưởng Cao, trước đây tôi đã từng nói với anh rồi, có thể giúp tôi đổi ký túc xá...”

Khó có khi có một cuối tuần thảnh thơi, Cao Hải Dương đang vùi trong ký túc xá chơi game sáng quắc cả mắt, lập tức tiếp lời: “Không vấn đề gì hết! Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ thông rồi. Đổi ngay bây giờ à? Tôi đã nói trước với bạn cùng phòng rồi. Bây giờ chúng tôi xuống tầng chuyển đồ đạc giúp cậu cũng được luôn.”
Lần này, hiếm khi nào Cố Trầm không khách sáo khước từ: “Vậy thì làm phiền các đàn anh rồi. Đợi sau khi chuyển xong tôi sẽ mời mọi người ăn khuya.”

“Được ha! Bây giờ cậu đang ở đâu? Chuyển ngay bây giờ hả?”

Cố Trầm trả lời: “Tôi đang trên đường về phòng ký túc xá. Về rồi chuyển luôn.”

“Vậy tôi xuống tìm cậu!” Cúp máy xong, Cao Hải Dương lập tức bảo hai bạn cùng phòng khác xuống tầng giúp Cố Trầm chuyển phòng.

Hai bạn cùng phòng của Cao Hải Dương có hơi bất ngờ: “Không phải vẫn mãi không muốn chuyển à? Sao hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi?”

“Kệ đi! Muốn chuyển là chuyện tốt rồi.” Cao Hải Dương đã không ưa mấy người bạn cùng phòng của Cố Trầm từ lâu rồi. Tên nào tên nấy đều cứ như bị bệnh đỏ mắt vậy, chẳng có tên nào là người bình thường.
Cao Hải Dương đang bực bội không hiểu sao Cố Trầm có thể sống trong kiểu môi trường như thế. Nếu như là anh ta thì một ngày cũng chẳng chịu nổi.

Cố Trầm cất điện thoại lại trong túi, bước chân đi về cũng nhanh hơn một chút.

Từ lúc sống lại, Cố Trầm đã suy nghĩ đến việc bản thân phải đi theo tình tiết, tuy đã muốn chuyển kí túc xá từ lâu, nhưng mãi vẫn không dám quyết định hẳn. Cho dù sau này phát hiện ra cách có thể chống lại hạn chế của cốt truyện, Cố Trầm cũng giữ tâm lý nhiều một chuyện chẳng bằng ít một chuyện, nghĩ thấy dù sao thì những lời chửi rủa bịa đặt kia đời trước cậu cũng đã nghe quen rồi. Chỉ cần bản thân không quan tâm thì cũng không cần thiết phải giải thích với người khác.

Nhưng những lời Chu Hiểu Đình nói lại khiến Cố Trầm tỉnh táo lại.
Cho dù vì nguyên nhân gì, đời trước cậu đã nghẹn khuất cả một đời rồi. Đời này vừa mới sống lại, còn chưa tới hai mươi tuổi, cho dù chỉ là đi theo cốt truyện, cũng phải đi tận mười năm.

Mười năm đấy! Nếu như còn uất ức hèn nhát như vậy, mặc kệ không làm gì, thì Cố Trầm việc gì phải sống lại lần này nữa, chết quách luôn đi không tốt sao.

Nhưng điều quan trọng là Cố Trầm đã chết một lần rồi, khó khăn lắm mới quay trở lại quãng thời gian sinh viên ba mẹ đều còn sống, cậu không muốn chết.

Nếu như đã không muốn chết, vậy thì phải sống cho thật tốt thôi! Dù sao thì cũng nhặt được lại cái mạng, lăn lộn thế nào mà không phải lăn lộn. Vì sao cứ phải nghẹn khuất thêm lần nữa theo cốt truyện chứ?

“Cút cmn cốt truyện đi!” Cố Trầm đi trên đường, đột nhiên chửi tục một câu. Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cậu quyết định sống cho bản thân mình, lần đầu tiên chửi một câu thô tục.
Mà theo lời này vừa nói ra, Cố Trầm đột nhiên cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ, cứ như thế cục tức cứ mãi nghẹn ở lồng ngực cũng được đẩy ra bên ngoài theo câu chửi bậy này. Cả người nhẹ nhàng sảng khoái hơn nhiều.

“Đúng là ngu chết mất!”

“Vì sao mình phải vì sự dây dưa của đám thiểu năng này mà chống đối lại cuộc đời của mình chứ!”

Cố Trầm âm thầm chửi rủa trong lòng. Sau đó phát hiện ra rằng, từ sau khi sống lại, cậu vẫn luôn sống những ngày tháng mơ màng hồ đồ, cho dù có mặc kệ việc cốt truyện quấn lấy dây dưa thì cũng chẳng thông minh lên được tẹo nào.

“Cố Trầm, mày mới là thằng ngu ngốc nhất.” Cố Trầm thầm chửi bản thân một trận ầm trời, lúc về tới phòng ký túc xá, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều.

Trong phòng ký túc xá, Cao Hải Dương và hai bạn cùng phòng đã bắt đầu làm việc, cứ như thể sợ sau khi Cố Trầm quay về sẽ hối hận vậy, chuyển chăn nệm của Cố Trầm lên tầng trước.
Cố Tú một mặt kinh ngạc ngăn ở cửa: “Mấy anh định làm gì vậy? Sao mấy anh lại động vào đồ đạc của anh tôi? Mau thả xuống đi.”

Cao Hải Dương mất kiên nhất giải thích với Cố Tú: “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Anh trai cậu chuyển sang kí túc xá của chúng tôi. Tôi tới giúp anh cậu chuyển đồ. Chuyển nhà đó, cậu có hiểu không?”

“Tôi không tin.” Cố Tú ngăn ở cửa: “Anh tôi sẽ không đi đâu hết. Anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi lại.”

“Vì sao lại không hả?” Cao Hải Dương nhướn mày: “Cậu cũng đâu đối xử tốt với cậu ấy? Dựa vào đâu mà cậu ấy phải vì cậu, phải nhẫn nhịn cái loại bạn cùng phòng rác rưởi này?”

Hạ Thiêm và Vương Miểu không nhịn được hỏi: “Anh chửi ai là rác rưởi đấy?”

“Ai hỏi thì là chửi người đấy?” Cao Hải Dương liếc hai bọc rác biết đi kia: “Sao, hai cậu không phục à?”
Dù sao thì Cao Hải Dương cũng là đàn anh năm tư, trông cũng cao lớn to con, còn dẫn theo hai đàn anh khác nữa. Hạ Thiêm và Vương Miểu cũng chẳng dám chọc vào. Chỉ có thể hậm hực trừng Cao Hải Dương một cái.

Cố Tú vẫn không chịu cho đi: “Tóm lại là tôi không tin. Sao anh tôi có thể đột nhiên đổi ký túc xá được. Hơn nữa còn là đổi tới kí túc xá năm tư nữa.”

Cao Hải Dương sắp nổi khùng tới nơi rồi: “Có phải là tôi nói cậu nghe không vào hay không...”

“Là thật đấy.”

Đằng sau vang lên một câu nói nhàn nhạt. Cố Tú kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Cố Trầm đứng đằng sau cậu ta, cất lời nói: “Anh muốn đổi ký túc xá rồi.”

“Vì sao chứ?” Cố Tú một mặt kinh hãi, dường như không dám tin những lời Cố Trầm vừa mới nói: “Vì sao anh lại muốn đổi ký túc xá?”

Nếu như là trước đây, Cố Trầm cũng lười giải thích. Thế nhưng buổi tối ngày hôm nay, cho dù là vì tâm huyết dâng trào hay vì muốn buông thả một chút cũng được, Cố Trầm nói thẳng luôn: “Ở không vui vẻ mấy nên đổi thôi.”
Cố Tú nghẹn họng trân trối nhìn cậu.

Cố Trầm nói ra như vậy xong, chỉ cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm. Cậu đột nhiên phát hiện, thực ra thể hiện suy nghĩ của bản thân cũng không khó khăn tới như vậy.

Cho dù người khác có tin hay không, có nghe hay không, cậu chỉ muốn nói những lời bản thân muốn nói ra là được rồi.

Cố Trầm gật đầu với Cao Hải Dương và hai đàn anh khác: “Làm phiền các anh rồi.”

“Chẳng phải chuyện to tát gì đâu.” Cao Hải Dương xua tay: “Nếu cậu nói sớm thì chúng tôi đã chuyển giúp cậu từ sớm rồi.”

Cố Trầm cười nói: “Bây giờ cũng không muộn, chuyển xong tôi mời các anh ăn khuya.”

Cố Trầm nói xong liền mở tủ của mình ra, chuyển tất cả quần áo và tài liệu cùng số liệu mà giáo sư Hình cho cậu đặt hết vào túi hành lý. Cao Hải Dương và hai đàn anh khác trực tiếp xách túi hành lý lên trên tầng.
Cố Trầm lại bắt đầu thu dọn sách và mô hình ô tô trên giá sách. Cố Tú ngây dại nhìn động tác của Cố Trầm, đột nhiên có cảm giác hoảng loạn khi người đàn ông này sắp rời khỏi cuộc đời mình.

Cậu ta có chút không biết làm sao mà mở miệng gọi: “Anh...”

Cố Tú thực sự không hiểu vì sao Cố Trầm lại làm như vậy: “Hai chúng ta là anh em mà. Anh có điều gì bất mãn thì cứ nói thẳng với em không được rồi sao? Vì sao cứ nhất quyết phải chuyển đi. Anh làm như vậy, để bạn học khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ về em như thế nào đây?”

Có phải là đều cảm thấy là cậu ta xa lánh Cố Trầm không?

Cố Trầm thu dọn xong thùng sách cuối cùng, nhìn Cố Tú, bình tĩnh hỏi: “Hai chúng ta là anh em, nhưng cậu có thực sự coi tôi là anh của cậu không?”

Trái tim Cố Tú giật thót.

Sau đấy lại nghe thấy Cố Trầm nói tiếp: “Tôi có rất nhiều bất mãn đối với cậu. Bất mãn lớn nhất, đó là cậu chưa bao giờ coi tôi là anh cậu, cũng chưa bao giờ coi ba mẹ tôi là ba mẹ cậu. Thực ra, cậu vẫn luôn cảm thấy chúng tôi không tốt với cậu, vẫn luôn muốn tìm ba mẹ ruột của cậu có đúng không?”
Con ngươi Cố Tú co rụt lại, bí mật sâu thẳm nhất trong đáy lòng bị người khác vạch trần, khϊếp sợ đến mức hoàn toàn không thể nói chuyện được.

Cố Trầm nói: “Cậu sẽ tìm được họ thôi. Họ cũng sẽ rất yêu thương cậu, một nhà các cậu sẽ rất hạnh phúc viên mãn. Đừng có dây dưa lấy tôi nữa.”

Cố Trầm ôm thùng sách rời khỏi phòng ký túc xá. Lúc đi lướt qua vai Cố Tú, nghe thấy Cố Tú thấp giọng nói: “Không phải như vậy đâu.”

Cố Tú túm chặt lấy cánh tay Cố Trầm. Giống như sợ Cố Trầm sẽ giãy dụa vậy, túm rất chặt.

“Anh dựa vào đâu mà nói em không coi anh là anh? Không con ba mẹ là ba mẹ chứ?” Cố Tú quay đầu nhìn Cố Trầm, đôi mắt đỏ hồng, như thể vừa phải chịu sự chỉ trích và bôi nhọ khiến con người ta khó mà nhẫn nhịn được vậy.

“Dựa vào những hành động trước giờ của cậu.” Cố Trầm lạnh nhạt nói.
Không chỉ là đời này, mà còn có cả đời trước. Nếu như Cố Tú thực sự coi cậu là anh ruột, thật sự nhớ tới một chút ơn nuôi dạy của nhà họ Cố, hoặc là nhà họ Lăng có một chút lòng biết ơn, thì cậu cũng không đến mức rơi vào kết cục như vậy.

Trách bản thân cậu ham phú quý, nghĩ rằng người khác có ơn thì phải báo đáp, trách cậu nhìn không rõ được bản tính của nhà họ Lăng. Tất cả những chuyện đời trước đều là cậu gieo gió gặt bão. Nhưng nếu như đã may mắn được sống lại rồi, vậy thì ai đi đường nấy đi thôi.

Cố Trầm ôm thùng sách rời khỏi phòng ký túc xác. Trong hành lang, Cao Hải Dương và hai đàn anh khác sợ cậu không bê được đồ đạc, lại xuống thêm một chuyến. Ba người vây quanh Cố Trầm tới phòng ký túc xá mới.

Trên mặt Cố Trầm không có biểu cảm gì, nhưng trái tim thì lại đập thình thịch. Sợ hành động lệch khỏi cốt truyện của mình sẽ phải chịu trừng phạt bài dị. Nhưng tới tận khi Cố Trầm yên ổn ở trong phòng ký túc xá mới rồi, đến cả giá sách cũng xếp xong rồi, cơ thể cũng không có phản ứng gì.
Cố Trầm lặng lẽ thở phào một hơi, cười nói: “Chúng ta đi ăn khuya đi. Các anh muốn ăn cái gì?”

“Bọn đàn ông như chúng ta ăn khuya thì còn có thể ăn gì chứ? Trừ đồ nướng ra thì chỉ có lẩu thôi.” Cao Hải Dương quay đầu hỏi hai bạn cùng phòng khác: “Các cậu muốn ăn cái gì?”

“Trời lạnh như thế này, ăn lẩu đi.” Một bạn cùng phòng trong đó dừng lại một chút lại đề nghị: “Có cần gọi cả Vương Quan đi không?”

Cao Hải Dương giải thích với Cố Trầm: “Vương Quan chính là chủ nhân của cái giường bên trên cậu đấy. Học kỳ này chưa khai giảng được bao lâu đã chuyển ra ngoài ở với bạn gái rồi. Nhưng cậu ta thường hay về đây ăn chực uống trầu lắm.”

“Ban nãy cậu gọi điện cho tôi nói muốn chuyển kí túc xá, tôi liền gọi một cuộc điện thoại cho Vương Quan. Cậu ta còn có một số đồ vẫn để trong ký túc vẫn chưa lấy đi. Nghe thấy tôi gọi điện cho cậu ta, liền bảo tôi thu dọn đồ đạc giúp cậu ta trước, có thể tối hôm nay sẽ quay về lấy.”
Cố Trầm hiểu ra ngay, lập tức nói: “Vậy thì gọi cả đi, càng đông càng vui mà. Nếu như tiện thì có thể bảo đàn anh Vương dẫn theo cả bạn gái cũng được.”

Dừng lại một lát rồi lại nói với Cao Hải Dương: “Anh cũng gọi điện cho đàn chị Tưởng đi.”

Hai bạn cùng phòng khác lập tức không làm nữa: “Còn có thể dẫn theo người nhà nữa à?”

Cố Trầm cười gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Một người trong đó lắc đầu tiếc nuối: “Đáng tiếc là tôi không có.”

Cố Trầm liền nói: “Đúng lúc tôi cũng độc thân.”

Cao Hải Dương gửi tin nhắn WeChat cho bạn gái. Nghe thấy Cố Trầm nói chuyện với hai bạn cùng phòng khác, ngẩng đầu lên nói: “Tôi giới thiệu với cậu một chút. Triệu Thự, Hà Thanh Thần.”

Triệu Thự cười nói: “Cậu không cần phải giới thiệu nữa đâu. Cố Trầm, nghe danh đã lâu.”
Cao Hải Dương nói: “Chúng ta đi trước đi! Tôi gửi tin nhắn cho Vương Quan rồi, bảo cậu ta dẫn bạn gái tới thẳng tiệm lẩu luôn.”

“Vậy thì đi thôi!” Triệu Thự cầm theo chìa khóa, mặc áo khoác lên, nói với Cố Trầm: “Đợi lát nữa đi ăn lẩu, tiện đường đánh thêm một cái chìa khóa phòng cho cậu.”

Cố Trầm nói cảm ơn.

Triệu Thự cười nói: “Cảm ơn cái gì. Không cần đâu. Cậu đừng khách sáo như vậy.”

Bốn người nói nói cười cười đi tới tiệm lẩu. Còn chưa ngồi được bao lâu thì Vương Quan đã dẫn bạn gái tới. Vương Quan là người Hộ Thành, thân cao khoảng một mét bảy lăm, đeo một chiếc kính, nho nhã lịch sự. Bạn gái anh ta tên Mạnh Hiểu Hiểu, nhìn trông cũng là một cô gái dễ thẹn thùng, không nói chuyện nhiều.

Vừa mới ngồi xuống, Vương Quan liền lấy ra hai cái chìa khóa đưa cho Cố Trầm: “Một cái là chìa khóa cửa, một cái là chìa khóa tủ. Chìa khóa cửa là đánh trên đường giúp cậu. Chìa khóa tủ thì chỉ có một cái này thôi.”
Cố Trầm không ngờ rằng Vương Quan lại cẩn thận như vậy.

Triệu Thự cười nói: “Được nha. Tôi còn đang nói lát nữa ăn xong tiện đường đi đánh chìa khóa đây.”

Vương Quan bật cười: “Tôi cũng tiện đường mà.”

“Nào, chúng ta uống một ly.” Cao Hải Dương giơ ly lên, cười vui vẻ nói: “Chúc mừng Cố Trầm cuối cùng cũng đã thoát khỏi khổ ải, tới phòng ký túc xá của chúng ta.”

“Chưa chắc nhá!” Triệu Thự cười trêu chọc: “Tác giả với biên tập của đại lý nhà xuất bản đều ở cùng rồi. Còn có chuyện tốt sao? Tương lai các cậu có đánh nhau thì nhớ báo chúng tôi trước một tiếng, tôi và Thanh Thần đi trốn trước, đỡ bị các cậu bắn cho một người toàn máu.”

Câu nói này chọc cho mọi người bật cười. Thuận lợi kéo gần khoảng cách của tất cả mọi người lại. Vương Quan cũng cảm khái: “Còn phải nói nữa à, tôi cũng dùng sơ đồ tư duy của Cố Trầm, còn được truyền cảm hứng nữa đó.”
Bán gái của Vương Quan nhỏ giọng tán thành: “Em cũng vậy.”

Tưởng Vi Vi mặc kệ, mỉm cười đứng ra bảo vệ ông xã: “Các cậu không được như vậy. Lúc đợi sơ đồ của Cố Trầm xuất bản thì ai ai cũng gấp tới mức vò đầu bứt tai cơ mà. Định bán đứng Hải Dương ngay trước mặt Cố Trầm đấy à?”

“Chẳng còn cách nào!” Triệu Thự nâng ly lên uống một ngụm rượu, cảm khái: “Xã hội này hiện thực như vậy đấy.”

Lúc này đến cả Tưởng Vi Vi cũng không nhịn được cười thành tiếng. Bầu không khí trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt.

Cố Trầm vẫn ít nói như trước kia, nhưng hơn một tiếng đồng hồ từ đầu tới cuối khóe miệng đều cong nụ cười. Buổi tối ngày hôm đó quay về ký túc xá, ngủ cũng vô cùng ngon giấc.

Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, đã là sáu rưỡi rồi!

Vậy mà quên mất đặt báo thức!
Cố Trầm: “! ! !”

“Như vậy không phải rất tốt sao!” Cao Hải Dương cười khì khì nói: “Cũng coi như niềm vui tân gia, việc trọng đại trong đời. Thả lỏng một chút cũng là bình thường.”

Cố Trầm cười lắc đầu. Sau khi rửa mặt xong, đi theo ba người trong kí túc xá tới canteen ăn sáng.

Cả một đường miệng Cao Hải Dương và Triệu Thự không hề dừng lại chút nào. Hà Thanh Thần cười nói với Cố Trầm: “Hai người bọn họ như thế đấy, cả ngày cứ như chèo tuồng vậy.”

Cố Trầm cười nói: “Rất tốt mà.”

Ăn xong bữa sáng, trước khi lên lớp Cố Trầm vội vàng tới văn phòng giáo sư Hình giao số liệu mới đã được sửa soạn xong.

Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm tâm trạng thư thái bất thường, cất lời hỏi: “Buổi chiều em có tiết không?”

Cố Trầm gật đầu: “Có ạ!”

Giáo sư Hình đúng lý hợp tình nói: “Xin nghỉ đi. Đi họp với thầy.”
Cố Trầm: “...”

Tề Việt vẫn luôn đi theo bên cạnh giáo sư Hình giật nảy mình, buột miệng nói: “Cố Trầm không có kinh nghiệm, hay là để em đi đi... trước đây đều là em đi cùng giáo sư.”

“Hôm nay mở cuộc họp có liên quan tới hội thảo kinh tế cùng chuyển loại hình doanh nghiệp. Đúng lúc gần đây Cố Trầm vẫn luôn phụ trách sửa soạn số liệu về phương điện này.” Giáo sư Hình nhàn nhạt nói: “Em ấy đi cũng phù hợp. Ghi chú với sửa soạn số liệu cũng thuần thục hơn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.