Chương trước
Chương sau
“Là khách tới à?” Trong phòng khách vang lên một giọng nói dịu dàng từ tính: “Sao không mời khách vào nói chuyện?”

Hồng Uẩn hoàn hồn lại, nói lời xin lỗi với giáo sư Hình: “Xin lỗi ạ, mời vào.”

Giáo sư Hình gật đầu, đổi dép đi trong nhà ở cửa rồi đi vào. Cố Trầm cũng làm theo, đặt hộp quà trong tay ở bàn trà phòng khách.

Tòa nhà người thân giáo viên Đại học B đã được xây dựng rất nhiều năm trước, cho nên cách trang trí trong phòng cũng đã hơi lỗi thời. Nhưng nhà cửa rất sạch sẽ, trong góc bày đầy cây xanh, có thể nhận ra được rằng chủ nhân có một cuộc sống thơ mộng hữu tình. Hút mắt nhất chính là hai dãy giá sách lớn kê sát tường, bên trên bày đầy sách.

Một người phụ nữ mặc áo lông cao cổ màu be, mái tóc được uốn xoăn, khí chất vô cùng dịu dàng tri thức đứng ở trong phòng khách, mỉm cười với giáo sư Hình và Cố Trầm đi vào, vươn tay ra hiệu: “Mời ngồi!”
“Nhà cửa đơn sơ, không có gì đặc biệt để chiêu đãi. Đây là trà lài mà tôi tự làm, thử xem nhé.”

Nói xong, người phụ nữ lật chén trà đá xanh trên bàn trà lên, rót hai chén trà hoa. Nước trà màu hồng nhạt đung đưa trong chén trà hơi trong suốt, màu sắc tươi sáng, mùi thơm nức mũi.

“Giáo sư Tần có nhã hứng thật đấy.” Giáo sư Hình tán thưởng một câu, quay đầu cười với Cố Trầm: “Em cũng thử đi.”

Cố Trầm ngồi bên cạnh giáo sư Hình, cầm chén trà nhỏ trên bàn trà lên nhấp một ngụm. Trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy một luồng hương hoa tươi mát tràn vào mũi miệng. khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng lên.

“Ngon lắm ạ!” Cố Trầm gật đầu, nhịn không được uống hết nước trà còn dư lại trong chén.

Giáo sư Tần thấy như vậy, liền mỉm cười rót cho Cố Trầm thêm một chén. Cố Trầm nâng chén bằng hai tay, hơi khom lưng, lễ phép nói cảm ơn.
“Đây chính là cậu sinh viên mà ông từng nhắc tới với tôi à?” Giáo sư Tần cười hỏi: “Phương án kế hoạch mà ông cho tôi xem kia, cũng là cậu ấy viết đúng không?”

Giáo sư Hình gật đầu: “Để viết phương án kế hoạch này, Cố Trầm tốn rất nhiều thời gian tới khu phố cổ phía tây làm khảo sát thực địa, còn chụp rất nhiều ảnh, sưu tập rất nhiều tài liệu.”

“Có thể nhìn ra được là một đứa trẻ làm hết mình.” Giáo sư Tần cười chọc ghẹo: “Tôi nói rồi mà. Mấy nhà kinh tế học luôn mù quáng theo đuổi công cuộc xây dựng kinh tế và không bao giờ có tình cảm nhân văn như các ông, làm sao có thể duy trì được những kiến trúc văn hóa ở khu phố cổ đó.”

Giáo sư Hình cười haha nói: “Chúng tôi làm kinh tế khá thực tế, chỉ nghĩ xem có thể nuôi sống được người dân hay không thôi. Còn những thứ về tinh thần đó, chỉ có thể nói rằng giàu có sinh lễ nghĩa thôi.”
Giáo sư Tần cười lắc đầu: “Vậy ông muốn tôi làm thế nào?”

Giáo sư Hình quay đầu nhìn Cố Trầm: “Để học trò của tôi nói chuyện với bà đi.”

Cố Trầm: “...”

Cố Trầm sắp xếp lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Chào giáo sư Tần ạ, em hy vọng rằng sẽ có những tác giả văn hay chữ tốt như cô, viết ra những bài văn liên quan tới khu phố cổ. Gợi lại ký ức của đa số mọi người. Bọn em muốn truyền cảm xúc cho càng nhiều người hơn, cùng nhau lên tiếng để bảo vệ các di tích lịch sử của khu phố cổ phía tây. Để những tài sản quý giá này sẽ không bị mai một.”

Cố Trầm cũng không biết dùng lời lẽ uyển chuyển gì, nói đầy cứng nhắc. Giáo sư Tần lại nghe hiểu được, cười hỏi: “Truyền cảm xúc cho càng nhiều người, hay là truyền cảm xúc cho những người mà mọi người muốn truyền cảm xúc?”
Cố Trầm: “...”

Cố Trầm vô thức nhìn về phía giáo sư Hình một cái. Nhận ra rằng những tác giả văn học này cũng không dễ bị lừa đâu!

Giáo sư Hình xua tay không cho là như vậy, nói: “Em đừng có nói khéo léo như vậy làm gì. Không phải chỉ là muốn giáo sư Tần viết mấy bài văn tình cảm thôi sao, tốt nhất là có thể khơi gợi được nỗi nhớ quê hương của những người con xa xứ nơi nước ngoài đã lớn tuổi kia, để bọn họ bỏ tiền xây dựng quê hương thôi.”

Cố Trầm cúi đầu cười, giáo sư Hình có thể nói thẳng thắn điều này như vậy, nhưng cậu thì không thể thẳng thừng trắng trợn như vậy được.

Giáo sư Tần cười nói: “Tôi hiểu. Hai người để tôi chuẩn bị một chút.”

Nói xong liền nhìn về phía Cố Trầm: “Giáo sư Hình nói trước đây lúc em đi khảo sát khu phố cổ phía tây chụp được rất nhiều ảnh, cũng sưu tập được một số tài liệu. Có thể cho cô xem những tài liệu này không?”
Cố Trầm vội vàng gật đầu, lấy USB từ trong cặp sách ra: “Đương nhiên là được ạ. Bây giờ em có thể sao chép sang cho cô.”

Giáo sư Tần mỉm cười, nói với con trai: “Vậy con dẫn Cố Trầm tới thư phòng đi, sao chép tài liệu ra.”

Hồng Uẩn gật đầu, dẫn Cố Trầm vào thư phòng. Lúc sao chép tài liệu, nhịn không được cười nói: “Thật không ngờ đấy, hai người chúng ta còn có duyên tới như vậy. Càng không ngờ được rằng, giáo sư Hình lại tìm mẹ tôi viết văn, còn là vì khu phố cổ phía tây nữa.”

Hồng Uẩn cảm thấy có hơi ảo ma, trước đây còn đang lo lắng không biết nên móc nối quan hệ như thế nào. Không ngờ lại được cơ duyên trời cho như vậy: “Chuyện có duyên như vậy mà chúng ta cũng gặp phải, cậu thực sự không suy nghĩ thêm à?”

“Có lẽ ông trời đang ám chỉ cậu rằng muốn cậu tham gia với chúng tôi, cùng nhau phấn đấu đấy!”
Cố Trầm cau mày lại, từ chối thẳng thừng: “Phấn đấu cần phải cùng chí hướng, rõ ràng là chúng ta không cùng chí hướng.”

“Vì sao lại kiên quyết như vậy chứ?” Hồng Uẩn không cho là vậy: “Rốt cuộc cậu có chí hướng gì?”

Cố Trầm mặt không cảm xúc: “Hòa bình thế giới.”

Hồng Uẩn: “...”

Hồng Uẩn nghẹn một lúc, cười nói: “Cậu không cần phải giữ khoảng cách ngàn dặm với người khác như vậy đâu. Cho dù như thế nào thì bây giờ chúng ta cũng coi như người trên cùng một chiếc thuyền.”

Cố Trầm sao chép tài liệu xong, từ thư phòng quay về phòng khách. Hồng Uẩn lắc đầu nhìn bóng lưng của Cố Trầm.

“Làm xong rồi à?” Giáo sư Tần nhìn Cố Trầm, cười híp mắt nói: “Sắp tới trưa rồi, ở lại đây ăn bữa cơm nhé!”

“Phiền phức quá.” Giáo sư Hình đề nghị: “Hay là ra ngoài ăn đi. Tôi mời khách.”
Giáo sư Tần nhướn mày: “Một bữa cơm là muốn đuổi tôi đi luôn à?”

Giáo sư Hình suy nghĩ: “Thêm một bình rượu ngon nhé?”

Giáo sư Tần mỉm cười: “Được rồi. Tôi cũng không làm khó ông, chúng ta đi đâu ăn đây?”

Giáo sư Hình là một người sành ăn có tiếng, nghe vậy liền nói ngay: “Tôi đặt một bàn đồ ăn ở Trân Tu Các, còn có món phật nhảy tường nữa, chắc chắn bà sẽ vừa lòng.”

Dù sao thì giáo sư Tần cũng là nhà ẩm thực không bao giờ ngán đồ ăn, nghe thấy giáo sư Hình nói ra cái tên Trân Tu Các, đã rất vừa lòng mà bắt đầu gật đầu. Mọi người ra khỏi cửa nhà giáo sư Tần, lái xe nửa tiếng đồng hồ tới Trân Tu Các.

Lúc đợi món ăn được bưng lên, giáo sư Tần hỏi Cố Trầm: “Cái luận văn trên mạng đó em chuẩn bị làm thế nào? Là muốn cư dân mạng viết văn sao? Có cần hợp tác với tòa soạn không?”
Cố Trầm tỉnh táo tinh thần lại, nói với giáo sư Tần: “Không chỉ là viết văn ạ. Em chuẩn bị chia cuộc thi viết này thành hai phần, một phần là mặt bằng. Chính là viết văn, chụp ảnh, hoặc là đăng những bức ảnh cũ trong nhà mình lên mạng, sau đó phát biểu một chút suy nghĩ, đều có thể. Một phần khác, em định tổ chức một cuộc thi theo hình thức video. Cư dân mạng có thể tự mình quay video, quay vlog, quay phim ngắn. Mục đích của chúng ta chỉ là tuyên truyền những di tích lịch sử của khu phố cổ phía tây, còn có cả tình cảm nhân văn nữa. Hình thức thế nào không quan trọng.”

Dù sao thì cũng là người sống lại một đời, đời trước cũng đã nhìn thấy không ít hình thức tuyên truyền trên mạng. Cố Trầm sớm đã làm xong phương án kế hoạch rồi, chỉ đợi giáo sư Hình gật đầu đồng ý là cậu sẽ chuẩn bị thực hiện ngay.
Giáo sư Tần như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Vốn dĩ bà vẫn còn đang nghĩ rằng, nếu như Cố Trầm muốn tổ chức một cuộc thi viết hợp tác với bên tòa soạn thì bà cũng có thể giúp đỡ. Không ngờ rằng Cố Trầm lại định thu thập bài viết trên mạng, hơn nữa hình thức “thu thập bài viết” còn rất phong phú.

Ít nhất là trước đây bà chưa từng được thấy.

Giáo sư Tần tò mò hỏi: “Cái phim ngắn mà em nói kia, là thế nào vậy?”

“Chính là bộ phim có thời lượng ngắn ấy ạ. Khoảng hai mươi phút.” Cố Trầm giải thích một chút về khái niệm phim ngắn cho giáo sư Tần: “... Cũng là vì để tiện lan truyền. Dù sao thì hình thức video sẽ càng có sức lan truyền hơn.”

Giáo sư Tần nói: “Vậy thì phải có người chuyên nghiệp tham gia vào chứ nhỉ?”

Cố Trầm gật đầu: “Chúng ta có thể tới viện điện ảnh của trường đề tuyên truyền, sinh viên trường em có người học khoa biểu diễn, có người học khoa đạo diễn. Còn có các chuyên ngành truyền thông thông tin của các đại học lớn, mọi người cũng sẽ biên tập cắt ghép và quay video.”
“Hơn nữa đây cũng là cơ hội để bọn họ quảng bá bản thân, rèn luyện chính mình.” Cố Trầm nói: “Em tin những người có tham vọng, có năng lực thì chắc chắn có thể nắm chắc.”

Đây là lần đầu tiên Giáo sư Hình nghe Cố Trầm giới thiệu tỉ mỉ về cuộc thi thu thập bài viết, cũng thực sự cảm thấy có hơi kinh ngạc. Không ngờ rằng học trò này lại kiêu ngạo tới mức độ như vậy. Nhưng nghe xong lời giới thiệu của Cố Trầm, giáo sư Hình lại cảm thấy lời Cố Trầm nói cũng rất có lý. Trong lòng hơi rung động, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể mời ekip điện ảnh chuyên nghiệp thực sự để quay phim ngắn tuyên truyền cho khu phố cổ phía tây. Mời một số diễn viên thành phố A tham gia diễn. Không tốn nhiều thời gian đâu, cũng chỉ làm tuyên truyền cho quê hương thôi mà.”

Thế nhưng về mặt này, vẫn cần phải có chính phủ đứng ra nói chuyện với ekip tạo dựng.
Đại khái là đề nghị này của Cố Trầm rất mới lạ thú vị, bữa cơm sau đó, mọi người có thể nói là thoải mái nói năng hết mình. Cơm no rượu say, giáo sư Hình và Cố Trầm đưa mẹ con giáo sư Tần về nhà. Trên đường về, giáo sư Hình nhìn như vô tình nhắc nhở Cố Trầm: “Nếu như đã quyết định làm rồi, thì phải làm cho tốt đấy, cố gắng thể hiện.”

Cố Trầm gật đầu.

Giáo sư Hình lại hỏi: “Thầy nghe nói công việc làm thêm của em ở Phòng kinh doanh Tập đoàn Đại Chu làm tới cuối năm là không làm nữa à?”

Cố Trầm lại gật đầu.

Giáo sư Hình nói: “Không làm cũng được. Để thời gian đó mà học. Đợi khai giảng học kỳ sau, em làm dự án cùng với thầy đi.”

Cố Trầm có hơi bất ngờ, ngây người nhìn giáo sư Hình.

Giáo sư Hình lại không nói gì nữa. Đưa Cố Trầm về tới trường học rồi lái xe đi thẳng.
Cố Trầm về tới trường học, việc đầu tiên là tìm Cao Hải Dương: “Anh có quen đại thần học viện truyền thông nào không?”

Học viện truyền thông? Còn phải là đại thần?

Phản ứng đầu tiên của Cao Hải Dương là Cố Trầm muốn làm việc gì đó, hưng phấn tới hai mắt phát sáng, cất lời hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”

Cố Trầm nói chuyện tổ chức cuộc thi thu thập bài viết với Cao Hải Dương. Cao Hải Dương chẹp miệng: “Đây là kiểu bình chọn hotboy hotgirl trường ở thành phố A đó hả!”

Cố Trầm: “...?”

“Cậu nhìn tôi làm gì?” Cao Hải Dương nói thẳng thắn: “Không phải là kiểu đó sao! Cậu muốn sinh viên khoa truyền thông tung tin của tất cả các đại học cùng nhau quay video quay phim ngắn, vậy thì các trường sẽ chọn diễn viên, chắc chắn sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn trong trường! Ít nhất cũng phải tìm được người ngũ quan đoan chính trông ưa nhìn chứ? Nếu không thì đem ra so sánh với trường khác, kém xa như vậy, thì chả ảnh hưởng tới việc tuyển sinh năm sau à?”
“Nghĩ nhiều quá rồi đấy!” Cố Trầm lắc đầu, vô cùng cạn lời: “Tôi muốn tình cảm nhân văn, điều chú trọng là lịch sử và những câu chuyện cũ của khu phố cổ phía tây. Cho dù cuộc thi thu thập bài viết này có thể tự do phát huy không giới hạn hình thức, nhưng cũng không thể lạc đề được.”

“Chả thế còn gì!” Cao Hải Dương phân tích cho Cố Trầm: “Cậu nghĩ đi! Tìm một cô gái xinh đẹp một cậu chàng đẹp trai đi dạo trong các di tích lịch sử của khu phố cổ, muốn có tình cảm gì mà không được.”

“Đây nhá! Có chết thì cũng là nam mê gái đẹp gái thích trai đẹp. Tình cảm gì đó, sao có thể so với với sự rung động ái muội của tấm lòng thầm lặng tuổi thiếu niên chứ...”

“Cậu thôi đi được rồi đấy!” Hai người khác trong phòng ký túc xá đều không nghe nổi nữa, không nhịn được nữa mà ngắt lời Cao Hải Dương: “Cậu tưởng tất cả mọi người đều giống như cậu à, trên đời chẳng nghĩ gì khác ngoài yêu đương. Cố Trầm người ta muốn tình cảm thiêng liêng, đó là kí ức của ông cha ta đối với khu phố cổ phía tây. Là vết tích văn hóa lịch sử. Cái tình yêu bé nhỏ kia của cậu mau đem đi đâu thì đi đi.”
Cao Hải Dương bị đâm cho một nhát, không phục nói: “Không tin thì thôi. Cùng lắm thì các cậu cứ đợi xem, coi coi chuyện này rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.”

Nói xong, Cao Hải Dương cũng không quên chuyện chính, đứng dậy nói: “Cậu đợi nhá, tôi đi một chuyến, giúp cậu liên lạc. Chỉ trong trường chúng ta là đủ rồi phải không? Cần liên hệ với trường ngoài giúp cậu không?”

Cố Trầm suy nghĩ, cảm thấy liên lạc nhiều người trong một lần cũng tốt, ít nhất lúc tạo khí thế cũng dễ hơn chút: “Đàn anh Cao vất vả rồi.”

“Khách sáo!” Cao Hải Dương xua tay: “Nhớ mời tôi với đàn chị Vi Vi của cậu ăn cơm là được.”

Cố Trầm nhìn bóng lưng vội vã rời khỏi ký túc xá của Cao Hải Dương, lắc đầu cười.

Triệu Thự nhìn Cố Trầm: “Cái cuộc thi thu thập bài viết đó, là cậu toàn quyền phụ trách à?”
Cố Trầm gật đầu.

“Được rồi!!” Triệu Thự nói: “Có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói. Các anh em giúp được thì sẽ giúp. Không giúp được thì tìm người giúp. Cái khác thì Đại học A chúng ta không có, chứ đại thần thì chạy đầy đất.”

Hà Thanh Thần cũng nói: “Triệu Thự nói đúng đấy. Có cần gì thì cậu cứ nói. Đừng tự gánh vác một mình.”

Cố Trầm mỉm cười, nghiêm túc cảm ơn hai người.

“Mời chúng tôi ăn là được rồi!” Hà Thanh Thần nói: “Muốn ăn súp thịt dê rồi. Hôm nào chúng ta đi ăn súp thịt dê đi!”

Cố Trầm lập tức nói: “Vậy thì tối hôm nay đi!”

Đang nói chuyện thì điện thoại Cố Trầm bỗng đổ chuông.

Cố Trầm cúi đầu nhìn, nhận điện thoại: “Anh Chung Ly à?”

“Là tôi.” Chung Ly Toại nói: “Không phải trước đây cậu đã nói cậu muốn thuyết phục ông Lê Thiệu Châu đầu tư phát triển khu phố cổ phía tây sao? Tôi nghe được một tin tức, thứ hai tuần sau ông Lê sẽ tới thành phố A thị sát công ty chi nhánh.”
“Cố Trầm, cậu muốn gặp ông Lê không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.