“Phật nhảy tường, cải thảo luộc, tôm hùm phỉ thúy, cá chua Tây Hồ, canh phi long, mực nhồi phượng hoàng. Tổng cộng sáu món đã đem lên đủ, mời hai quý khách chậm rãi dùng.”
Nhân viên phục vụ hơi khom lưng, nhẹ tay nhẹ chân lui ra khỏi phòng bao.
Cố Trầm không kịp chờ đợi mà cầm đũa lên: “Phật nhảy tường của quán này thực sự rất ngon, anh mau thử đi.”
Nói rồi Cố Trầm gắp thêm một đũa gân cho mình. Buổi trưa cậu không ăn được bao nhiêu, buổi chiều lại phải đi gặp mặt mấy nhà tài trợ, cả đường bôn ba sớm đã đói tới bụng ruột cồn cào rồi. Cũng không để ý việc khách sáo đưa đẩy với Chung Ly Toại, vùi đầu ăn một phát hết nửa bát cơm. Dạ dày đói tới hơi đau đớn mới từ từ dễ chịu hơn một chút.
Chung Ly Toại múc một bát canh cho Cố Trầm: “Ăn từ từ thôi. Cẩn thận ăn nhanh dạ dày lại khó chịu.” “Tôi thực sự đói đó.” Cố Trầm vừa bưng bát uống canh, vừa nói: “Buổi trưa tôi chỉ ăn có một cái bánh bao.”
Chung Ly Toại nói: “Cứ bận là lại không để ý tới chuyện ăn cơm, thế này thì không được đâu.”
“Hết cách rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian.” Cố Trầm nói: “Ngày mai là tổ chức cuộc thi thu thập bài viết rồi. Trước khi tổ chức tôi phải chuẩn bị xong những thứ cơ bản đã.”
Chung Ly Toại hỏi: “Ăn xong cơm cậu có dự định gì không?”
“Tôi phải về trường học.” Cố Trầm nói: “Báo cáo tình hình tài trợ với giáo sư Hình. Còn cả sắp chữ dàn ý mà cuộc thi thu thập bài viết cần dùng nữa, tôi cũng phải làm trước.”
Cố Trầm gật đầu. Tiếp tục vùi đầu ăn nửa bát cơm còn lại. Chung Ly Toại để ý thấy Cố Trầm chỉ mãi ăn phật nhảy tường, cải thảo luộc, tôm hùm phỉ thúy, canh phi long và mực nhồi phượng hoàng, không hề động chút nào tới món cá chua Tây Hồ kia.
Chung Ly Toại mỉm cười, dùng đũa chung gắp thịt cá đặt lên đĩa, gỡ xương cá ra sạch sẽ, sau đó gắp thịt cá bỏ vào trong bát Cố Trầm: “Ăn đi.”
Động tác ăn cơm của Cố Trầm hơi chững lại, vô thức nhìn Chung Ly Toại.
“Nhìn tôi làm gì, ăn cá đi.” Chung Ly Toại cười vạch trần Cố Trầm: “Nếu tôi biết cậu lười tới mức này, đến cả xương cá cũng chẳng muốn gỡ, thì ban nãy tôi sẽ không gọi cá chua Tây Hồ rồi. Gọi món cá Vũ Xương hấp là được.”
Cố Trầm nuốt miếng cơm trong miệng xuống, giải thích: “Không phải tôi lười, tại tôi đói. Định ăn xong cơm rồi mới ăn cá.”
Chung Ly Toại lại gắp một miếng cá đã gỡ hết xương đặt vào bát Cố Trầm: “Cậu ăn cơm no rồi, lát nữa còn ăn nổi cá sao?” “Được mà!” Cố Trầm thề thốt bảo đảm nói: “Anh đừng có coi thường sức ăn của tôi, cũng không cần để ý tới tôi đâu. Tự tôi cũng ăn được mà. Tôi thấy anh chả ăn gì mấy.”
Chung Ly Toại múc một bát canh cho bản thân: “Ai nói thế, tôi uống hai bát canh rồi.”
“Uống mỗi canh cũng chẳng no được.” Cố Trầm hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị anh hả?”
“Món tôi gọi, sao có thể không hợp khẩu vị tôi được.” Chung Ly Toại cười nói: “Chẳng qua tôi ăn khá chậm thôi.”
Cố Trầm nhướn mày, vô thức thả chậm tốc độ ăn cơm.
Chung Ly Toại tiếp tục gỡ xương cá cho Cố Trầm, thi thoảng bản thân cũng ăn hai miếng. Vừa ăn cơm vừa nói một chút chuyện công việc với Cố Trầm. Công ty đầu tư Thiên Toại vẫn luôn tìm kiếm các dự án có thể đầu tư trên quy mô toàn cầu. Đặc biệt ưu tiên dành cho các lĩnh vực công nghệ cao mới nổi và một số ngành công nghiệp đã được thành lập nổi tiếng. Vì Cố Trầm sống lại một đời, nên không thể nào quen thuộc hơn với sự phát triển của các ngành công nghiệp và xu hướng kinh tế trên quy mô toàn cầu trong mười năm tới. Trong lúc nói chuyện cũng cho Chung Ly Toại một số đề nghị. Chung Ly Toại lặng lẽ ghi nhớ, cũng không lắm lời hỏi Cố Trầm sao lại biết được. Hai người vô cùng ăn ý bỏ qua một số vấn đề.
Ăn xong bữa tối thì đã là bảy giờ hơn. Chung Ly Toại lái xe đưa Cố Trầm về trường học. Trên đường Cố Trầm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, lấy hai cái khăn quàng cổ đã được giặt sạch sẽ trong balo ra đưa cho Chung Ly Toại: “Trả cho anh này. Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Chung Ly Toại nhận lấy khăn quàng cổ. Sau đấy thuận miệng hỏi: “Chắc cậu chỉ còn làm ở Phòng kinh doanh một buổi cuối tuần nữa thôi nhỉ?”
“Xem tình hình đã.” Cố Trầm nói: “Nếu như hoạt động thu thập bài viết bận quá, thì có thể cuối tuần này tôi không tới nữa. Dù sao thì tôi cũng đã làm xong biên bản bàn giao rồi.”
Chung Ly Toại vốn dĩ còn định hẹn Cố Trầm cuối tuần đi ăn cơm, nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, lập tức nuốt lại lời mời đã tới bên miệng. Nửa tiếng đồng hồ sau, ô tô dừng lại trước cổng Đại học A. Cố Trầm chào tạm biệt Chung Ly Toại sau đó xuống xe, vừa mới đi vào trường học liền có người gọi lại.
“Anh!” Cố Tú vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Trầm: “Em nghe nói bây giờ anh đang tổ chức cuộc thi thu thập bài viết gì đó. Nếu như có gì cần em giúp đỡ...”
“Không có gì đâu.” Chưa đợi Cố Tú nói xong, Cố Trầm đã ngắt lời luôn: “Tôi không cần cậu giúp đỡ.”
Cố Tú nghẹn lời, lập tức nói: “Anh à, em là có ý tốt, anh không cần thiết phải từ chối như vậy chứ.”
Cố Trầm nói: “Không phải ý tốt của tất cả mọi người tôi đều sẽ nhận. Cậu có thể cách xa tôi một chút, đã là ý tốt lớn nhất rồi.”
Cố Tú tức tới mức sắc mặt cũng thay đổi: “Rốt cuộc là em có lỗi với anh ở đâu, anh có cần phải đối xử như vậy với em không?” Cố Trầm không muốn dây dưa với Cố Tú, quay đầu đi thẳng một mạch.
Cố Tú chạy chậm theo, túm lấy cổ tay Cố Trầm: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Cố Trầm hất tay Cố Tú ra: “Không có gì để nói cả. Tôi còn đang bận!”
Cố Tú theo sát Cố Trầm: “Cho dù bây giờ anh có trốn em. Thì đợi đến lúc trường học nghỉ đông rồi, không phải chúng ta vẫn phải về nhà cùng nhau sao? Anh có thể trốn em được cả đời à? Ba mẹ nhìn thấy rồi lẽ nào không đau lòng sao?”
Cố Trầm khựng chân lại, quay người nhìn Cố Tú: “Cậu còn có mặt mũi nhắc tới ba mẹ à. Từ khi tôi bảo ba mẹ cắt sinh hoạt phí của cậu, học kì này cậu gọi về nhà được mấy cuộc điện thoại hả?”
Sau khi sống lại, Cố Trầm không định để ba mẹ nuôi Cố Tú nũa, lấy cớ hai người đều kiếm được việc làm thêm ở bên ngoài, không cần trong nhà gửi tiền. Ba Cố cũng tin là thật. Trực tiếp tạo thành hậu quả là hơn hai tháng nay Cố Tú không gọi điện thoại về nhà. Khó khăn lắm mới gọi một cuộc, nhưng không phải than vãn Cố Trầm không để ý tới cậu ta thì là xin ba Cố mẹ Cố khuyên Cố Trầm rộng lượng một chút, đừng so đo với cậu ta. Còn có một lần xin ba Cố mở lời, bảo Cố Trầm dạy cậu ta xử lý dữ liệu. Ba Cố mẹ Cố ở mãi tận Tuyết Thành, cũng không biết rốt cuộc giữa hai anh em xảy ra chuyện gì. Khuyên nhủ Cố Trầm hết nước mấy lần, khuyên đến mức Cố Trầm thấy mất kiên nhẫn, trực tiếp kể lại những chuyện mà Cố Tú đã làm ở trường học: “Con không biết có phải cậu ta cố ý hay không, nhưng con rất khó chịu. Không muốn để ý tới cậu ta.”
Một người là con trai ruột, một người là con nuôi móc tim móc phổi nuôi nấng mười tám năm, ba Cố và mẹ Cố chỉ có thể mắt nhắm mắt mở coi như không biết. Lúc Cố Tú gọi về nhà một lần nữa, mẹ Cố liền bảo với Cố Tú tự mình nói chuyện với Cố Trầm đi. Nói bọn họ là trưởng bối không quản được chuyện cãi nhau giữa hai anh em.
Từ sau cuộc gọi đó, Cố Tú không còn gọi điện về nhà nữa.
Sau đó mẹ Cố gọi điện cho Cố Trầm, còn khóc hỏi có phải Cố Tú giận bọn họ không, tách biệt với gia đình. Cố Trầm cũng không biết nên khuyên ba mẹ như thế nào, chỉ có thể bảo mẹ Cố coi như chưa từng nuôi đứa con trai này. Trong lòng cậu lại thấy có hơi vui vẻ, cứ cảm thấy tách biệt vào lúc này cũng tốt. Nếu không đợi tới khi Cố Tú quay về nhà họ Lăng rồi, hai ông bà lại không chịu để Cố Tú đi, có khi lại càng thêm uất ức.
Đối diện với sự chỉ trích không chút nể tình của Cố Trầm, Cố Tú há hốc miệng, im lặng hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: “Trước đây em cũng thường hay gọi điện về nhà mà. Cũng sắp cuối kỳ rồi, việc học khá nặng, cho nên em mới không có thời gian... không phải chính anh cũng không gọi được bao nhiêu cuộc sao!”
“Tuần nào tôi cũng gọi điện về nhà.” Cố Trầm nói. Chuyện cậu đã đồng ý với ba mẹ, cho dù có bận hơn thì cũng có được mấy phút để gọi điện báo bình an.
Nhưng ba Cố mẹ Cố không muốn khiến Cố Tú khó xử, cho nên mới nói dối rằng Cố Trầm cũng bận rộn không có thời gian gọi về nhà vào lúc Cố Tú gọi điện về than vãn. Cố Tú chưa từng nghĩ rằng ba Cố mẹ Cố lại nói dối trong chuyện nhỏ nhặt thế này, đương nhiên sẽ tin đó là thật. Lúc này, nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, Cố Tú không khỏi cười khẩy một tiếng, tự giễu nói: “Quả nhiên, mấy người mới là người một nhà, cùng nhau lừa tôi.”
“Vì sao ba mẹ phải lừa cậu như vậy, trong lòng cậu không rõ sao?” Cố Trầm ngứa mắt cái vẻ giả bộ đó của Cố Tú nhất: “Cậu muốn bọn họ nói như thế nào? Nhà họ Cố nuôi cậu mười tám năm, cậu lên đại học hai tháng đầu toàn toàn không nghĩ tới chuyện gọi điện về nhà báo bình an. Khó lắm mới gọi cuộc điện thoại thì không phải than vãn con trai ruột bọn họ không tốt với cậu, thì lại là yêu cầu bọn họ làm những chuyện tổn hại tới lợi ích của con trai ruột họ giúp cậu. Cậu dựa vào cái gì?”
Cố Tú bị Cố Trầm chất vấn tới nghẹn họng, bắt đầu trở nên yếu thế: “Sao, sao anh có thể nói như vậy?” “Vậy cậu muốn tôi nói như thế nào?” Cố Trầm hỏi ngược lại: “Cảm thấy lời tôi nói khó nghe à? Lúc cậu làm việc có từng nghĩ rằng sẽ khó xử như vậy chưa?”
“Ba mẹ tôi cũng đã bốn năm mươi tuổi rồi. Gọi một cuộc điện thoại còn phải nói dối theo cảm xúc của cậu. Cậu tưởng trong lòng bọn họ dễ chịu lắm à? Cậu cảm thấy cậu bị lừa gạt ư? Nhưng nếu như ba mẹ thực sự nói lại nguyên văn lời tôi nói cho cậu nghe, người không xuống nước được phải là cậu đấy nhỉ?”
Lời nói Cố Trầm sắc bén, Cố Tú không thể nào đối chọi lại được. Cùng với ánh nhìn kỳ dị của những sinh viên thi thoảng lại đi qua, khiến cho Cố Tú vô cùng xấu hổ.
“Anh nói chuyện có thể đừng ác ý như vậy được không?” Cố Tú nhịn không được nói: “Cái gì mà ba mẹ anh, đó cũng là ba mẹ tôi có được không? Chỉ bởi vì hai người chúng ta ở trường có chút không vui vẻ, mà bây giờ anh muốn đuổi tôi khỏi nhà sao?” Cố Trầm cười khẩy: “Nếu như cậu cảm thấy nghĩ như vậy có thể khiến cậu vui, thì tùy cậu.”
“Nhưng tôi nhắc cậu một câu, nếu như cậu thực sự cảm thấy mình là người nhà họ Cố, thì đừng có suy nghĩ tính toán chi li từng tí một như vậy.” Logic cơ bản như vậy, Cố Trầm không tin Cố Tú không hiểu: “Tôi không quan tâm trong lòng cậu nghĩ về tôi như thế nào, nghĩ về nhà họ Cố như thế nào. Nhà họ Cố nuôi cậu mười tám năm, là sự thật. Nhà họ Cố không có lỗi với cậu chuyện gì hết. Nếu như cậu muốn trách số phận bản thân không tốt, thì hãy trách ba mẹ ruột không có trách nhiệm của cậu ấy. Là bọn họ làm lạc cậu. Mẹ tôi vớt cậu từ dưới sông lên, cứu cậu một mạng, nuôi ăn nuôi mặc mười tám năm, nuôi cậu lên Đại học A. Mười tám năm này đừng nói là nuôi một con người, cho dù là nuôi một con chó con sói thì cũng đã nuôi cho thân thuộc rồi.” “Trừ khi là cái loại vô ơn.”
Cố Trầm nói xong những lời này lập tức quay đầu bỏ đi. Toàn thân bắt đầu đau nhức khó chịu. Chắc là lời nói này quá tàn nhẫn, lại cãi cọ thẳng mặt với Cố Tú, chọc giận tới hào quang cốt truyện, cho nên cơ thể tự nhiên nảy sinh phản ứng bài trừ.
Nhưng Cố Trầm không hề để ý. Cho dù bây giờ cậu có đau tới đổ mồ hôi lạnh giữa trời đông, cả người như thể bị xé toạc ra. Nhưng trong lòng Cố Trầm rất sảng khoái!
Cố Trầm cảm thấy bản thân chưa bao giờ sảng khoái như vậy. Đời trước đời này sống hai đời, cậu chỉ có bị người khác khinh rẻ bị người khác chửi rủa. Đừng nói là phản bác, đến cả giải thích cũng không dám to tiếng. Chỉ sợ bất cẩn đắc tội với người không nên đắc tội rồi bị xử lý tàn nhẫn.
Lời nói ngày hôm nay, là lần đầu tiên Cố Trầm phát tiết hết toàn bộ trong hơn mười năm nay. Cho dù nói cho sướng miệng xong sẽ bị trả giá, nhưng Cố Trầm cảm thấy vô cùng xứng đáng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]