“Cố Trầm, chúng ta giàu to rồi.”
Cố Trầm quay trở về phòng ký túc xá với tâm trạng phức tạp, nhìn thấy Cao Hải Dương đi tớ với đôi mắt phát sáng: “Ban nãy Vi Vi gọi điện thoại cho tôi, nói rằng hai quyển sơ đồ tư duy kia của cậu bán chạy như điên luôn. Nhà xuất bản không đợi được đến năm sau, nên lập tức in thêm.”
Cố Trầm hoàn hồn lại, mỉm cười: “Vậy sao, vậy thì tốt rồi.”
“Đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh!” Cao Hải Dương cảm khái: “Thật không ngờ rằng, đám khốn khϊếp Đại Chu kia hắt nước bẩn lên người cậu, chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn quảng bá cho sách của cậu nữa.”
“Điều này chứng minh rằng đôi mắt của quần chúng nhân dân vô cùng sáng rõ. Ai thực sự có bản lĩnh thì đó là người tốt, ai muốn cầu tiền tài quyền lực để ức hϊếp người, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hết cả.” Hà Thanh Thần cũng vui mừng thay cho Cố Trầm: “Trong cái nhóm nghiên cứu sinh mà tôi tham gia vào, cũng có rất nhiều người thanh minh cho cậu đấy.”
“Cậu ưu tú tới mức nào, cố gắng tới mức nào, mọi người đều nhìn thấy cả.”
Triệu Thự không nói gì mà vỗ bả vai Cố Trầm.
Cố Trầm mỉm cười, vành mắt hơi nóng.
Cao Hải Dương bóp cổ tay thở dài: “Tiếc là Trầm Trầm của chúng ta vẫn chưa vẽ đồ tư duy của bốn môn khác. Nếu như nhân lúc này vẽ được hết cả bộ sách tài liệu hướng dẫn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2444110/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.