Diêu Viễn đưa thẳng Cố Trầm đến dưới tầng nhà giáo sư Hình. Cậu ta nhìn Cố Trầm ôm bao lớn bao nhỏ từ cốp xe ra ngoài, không nhịn được mà nói mỉa: “Trần đời tôi chưa từng thấy quà Tết dân dã như vậy bao giờ.”
“Đây là gà ta nuôi thả không cám công nghiệp, không thức ăn phụ gia chất hóa học đấy. Người thường không có mà ăn đâu.” Cố Trầm nói xong lại chỉ một con gà ta và khoảng năm chục quả trứng gà trong cốp, nói với Diêu Viễn: “Chút lòng thành, cậu mang về cho Tổng giám đốc Diêu giùm tôi. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, gia đình sum vầy.”
Diêu Viễn nhíu mày, nhìn gà và trứng gà trong cốp xe: “Thế... cảm ơn cậu nhé?”
“Không cần khách sáo.” Cố Trầm nói xong, lại chỉ hai bao quà tết to đùng bên chân và rương hành lý: “Cậu giúp tôi xách lên nhé?”
“Hả?”
Cố Trầm lặp lại: “Giúp tôi mang lên.”
Diêu Viễn không dám tin mà chỉ vào người mình.
Cố Trầm: “Làm sao?”
Diêu Viễn hỏi: “Bộ quần áo tôi đang mặc là hàng giới hạn số lượng toàn cầu đấy. Cậu biết toàn thân trên dưới của tôi bao nhiêu tiền không?”
Cố Trầm nói: “Thế nên cậu muốn mặc bộ đồ giới hạn số lượng toàn cầu của cậu, đứng đây nhìn tôi chuyển từng chuyến đồ lên trên tầng à?”
Diêu Viễn: “...”
Diêu Viễn vô cùng bất đắc dĩ lấy di động ra: “Tôi gọi người đến giúp cậu.”
“Có chút xíu đồ thôi, hai chúng ta chuyển một chuyến là xong lại còn đòi gọi người đến. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2444075/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.