Chương trước
Chương sau
Ăn xong cơm tối, Cố Trầm vẫn còn ở lại nhà rửa bát, lại giúp giáo sư Hình và cố Thích thay ga giường chăn nệm rồi mới rời đi cùng Chung Ly Toại.

Lúc vào trong xe, Cố Trầm nhìn thấy trà sữa ở một bên, mới nhớ ra ban nãy vội vàng về nhà, vậy mà quên mất đem trà sữa mà Chung Ly Toại mua lên tầng.

Chung Ly Toại cười nói: “Có cần mang lên nữa không?”

“Thôi vậy.” Cố Trầm tùy tiện lấy một ly trà sữa, cắm ống mút vào: “Đã muộn thế này rồi, chúng ta tự uống thôi.”

Cố Trầm vừa nhai trân châu vừa sắp xếp từ ngữ, không biết nên tiếp tục chủ đề trước đó như thế nào.

Cậu nhất thời nóng đầu mới nói bí mật mình sống lại với Chung Ly Toại, cũng không biết Chung Ly Toại có tin cậu hay không. Có phải cảm thấy cậu áp lực quá, nên làm ra chuyện bất bình thường hay không.
Cố Trầm cau mày.

Chung Ly Toại vừa lái xe vừa chủ động nhắc lại: “Cho nên ở trong mơ em bị ba nhà Hoắc Lăng Chu ức hϊếp rất thảm. Còn về việc sau khi tỉnh lại, em vẫn còn lo lắng vì những người và sự việc từng xuất hiện trong giấc mơ, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa, sợ chuyện trong mơ sẽ thực sự xảy ra?”

Đôi bên đều biết “giấc mơ” mà Cố Trầm nói sẽ không phải là giấc mơ đơn giản, nhưng Chung Ly Toại vẫn rất ăn ý tránh né vấn đề này. Suy nghĩ phân tích giúp cậu từ góc độ của Cố Trầm.

Cố Trầm cũng mừng khi thấy vậy. Thực ra khi một mình Cố Trầm giữ bí mật, áp lực tâm lý của cậu rất lớn. Bởi vì không chắc chắn bản thân có thực sự tránh thoát được sự khống chế của hào quang cốt truyện, sống lại một cuộc đời mới hay không. Cũng không thể chắc chắn rốt cuộc Cố Trầm mà Chung Ly Toại thích rốt cuộc có phải là cậu thực sự, hay là người sống lại đã bị hào quang biết trước tương lai che đậy.
Cho nên từ trước tới nay Cố Trầm đều có tâm lý suy tính hơn thiệt. Cố gắng làm thật tốt, hy vọng tất cả những gì bản thân làm có thể hoàn hảo không có khuyết điểm, dường như như vậy mới không cô phụ sự may mắn khi được sống lại lần nữa.

Nhưng trên đời đâu có người hoặc việc nào thực sự hoàn hảo đâu? Ít nhất là Cố Trầm không phải. IQ và EQ của cậu có hạn, những gì được giáo dục cũng có hạn. Cậu không có tài năng ngút trời như Chung Ly Toại, cũng không có học thức và tấm lòng bao la như giáo sư Hình, tất cả những phẩm chất ưu tú mà cậu thể hiện ra đều bắt nguồn từ sự chèn ép và tích lũy mười năm trước khi sống lại. Cậu chỉ vô tình được đứng trên vai người khổng lồ, cho nên mới có tư cách được ngồi ngang hàng với người khổng lồ mà thôi.
Trên thực tế, bỏ đi hào quang biết trước tương lai của người sống lại, Cố Trầm thực sự chỉ là một người bình thường nhỏ bẻ không có gì nổi bật. Không hề ưu tú như những gì cậu thể hiện ra.

Nếu không như vậy, thì đời trước cậu cũng chẳng rơi vào kết cục ngàn người thóa mạ nhà nát cửa tan.

Sống lại, chỉ có nghĩa rằng một người có cơ hội được lựa chọn làm lại, nhưng trừ điều đó ra, IQ của người này không đổi, thiên phú không đổi, năng lực tư duy logic suy nghĩ mọi chuyện cũng không đổi, cho dù có cơ hội được lựa chọn lại, thì có thể sống được cuộc đời khác đi bao nhiêu?

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ khi Cố Trầm sống lại, mỗi ngày đều hận không thể không ngủ, cố gắng học tập cố gắng làm việc. Cũng là lý do vì sao cậu không lựa chọn tích lũy vốn trên thị trường cổ phiếu mà ngược lại an phận lập nghiệp.
Cậu biết điểm cực hạn của mình là ở đâu, cho nên cậu không muốn quá mức ỷ lại vào tư liệu mười năm đó ở trong đầu. Chỉ có làm như vậy, cậu mới có thể cố gắng đột phá giới hạn tư duy và giới hạn năng lực của mình.

Nhưng áp lực khi mỗi ngày ép buộc bản thân phải cố gắng làm theo tiêu chuẩn cực hạn cũng rất lớn. Khi một người ưu tú bình thường yêu cầu bản thân với tiêu chuẩn hoàn hảo, nỗi khổ sở của người đó không phải chỉ riêng mình họ.

Cố Trầm cảm thấy mình sống vô cùng mệt. Cảm thấy bản thân mình cứ như một tên hề hóa trang trên sân khấu, cẩn thận đóng vai một người thành công có thiên phú ngút trời. Nhưng thực ra cậu chỉ là hàng giả mà thôi. Sớm muộn cũng sẽ có ngày bị nhìn ra được.

“... Thực ra em không ưu tú như anh nhìn thấy đâu.” Cố Trầm tự vạch trần bản thân: “Những kế hoạch đầu tư mà em viết cho Thiên Toại đều là do em tổng kết lại qua việc tham khảo những chuyện trong giấc mơ. Không phải em có mắt nhìn thông tuệ. Có rất nhiều suy nghĩ phù hợp với anh, cũng đều là vì những cách này vốn là của anh, em chỉ nhắc trước mà thôi. Biết được những chuyện này, có phải anh hơi thất vọng không?” Cảm thấy bản thân bị lừa gạt.
Chung Ly Toại hỏi: “Nghe em miêu tả, ở trong giấc mơ của em, thành phố A không triển khai dự án phát triển phố thương mại ở khu phố cổ đúng không?”

Cố Trầm không biết vì sao Chung Ly Toại lại nhắc tới chuyện này. Cậu gật đầu: “Nhà họ Chu và nhà họ Hoắc trong giấc mơ triển khai dự án phát triển khu phía đông thành công...”

“Cũng có nghĩa là, trong hiện thực, em dựa vào một mình mình triển khai dự án phát triển phố thương mại khu phố cổ.” Chung Ly Toại cười nói: “Em đã làm rất tốt rồi. Có thể dựa vào một mình mình chống lại cả hai tập đoàn.”

“Cũng không phải.” Cố Trầm giải thích rằng: “Chủ yếu là giáo sư Hình và những người khác đều muốn triển khai dự án này, đương nhiên còn có anh và một số nhà đầu tư khác ủng hộ phát triển nữa.”

“Nhưng trong giấc mơ của em, dự án này không hề thành công. Chính em tích cực vận động mọi thế lực và nhà tài trợ, mọi người mới đưa ra quyết định ủng hộ dự án này.” Chung Ly Toại kiên nhẫn nói: “Em mới là mắt xích quan trọng nhất.”
Cố Trầm hút trà sữa, không biết nên nói gì.

Chung Ly Toại lại đếm lại từng thành tựu trong gần một năm nay của Cố Trầm: “Có lẽ chuyện trong mơ khiến em có được cơ hội tích góp tiền tài nhanh chóng. Nhưng cũng cần bản thân em thực sự ưu tú, mới có thể nắm chắc được cơ hội này. Huống hồ...”

Chung Ly Toại dừng lại rồi cười nói: “Em lên kế hoạch định giá thấp Tập đoàn Đại Chu và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương, lợi dụng kế hoạch phát triển khu phố cổ phía tây để làm hỏng dự án niêm yết trên sàn chứng khoán Hongkong của Tập đoàn Đại Chu, những chuyện này không xảy ra trong giấc mơ.”

Cố Trầm chớp mắt một cái.

Chung Ly Toại tiếp tục nói: “Anh không biết vì sao em lại lo lắng như vậy, cứ nghi ngờ năng lực của mình. Nhưng đối với anh, thứ thực sự thu hút anh chính là con người em.”
Chung Ly Toại nói tới đây thì dừng lại một chút, nhìn Cố Trầm đang vừa uống trà sữa vừa nhìn chằm chằm anh, cười nói với cậu: “Em thực sự rất tốt, anh từng gặp rất nhiều người ưu tú. Nhưng chưa gặp ai tốt hơn em cả.”

Động tác uống trà sữa của Cố Trầm khẽ dừng lại, chậm chạp hỏi lại: “Anh đang phát thẻ người tốt cho em đấy à?”

Chung Ly Toại: “...”

Chung Ly Toại cười nói: “Có tâm trạng nói đùa, xem ra em đã bớt lo lắng rồi.”

Khóe môi Cố Trầm cong lên, gật đầu nói: “Ừm. Có một số bí mật đè nén trong lòng một mình em, thời gian lâu rồi giống như một hòn đá to vậy, nặng nề lắm. Nói ra rồi thoải mái hơn nhiều.”

Cố Trầm nói: “Thực ra em không phải là người giỏi giữ bí mật, đời trước em là một người lắm lời, có chuyện gì cũng muốn nói ra.”
Chính là thiết lập nhân vật phản diện điển hình chết vì lắm mồm.

Sống trở lại, Cố Trầm tiếp thu được bài học, đã rất giỏi nhịn rồi. Nhưng giang sơn khó đổi bản tính khó rời, nhịn lâu quá bản thân cậu cũng không nhịn nổi nữa. Hôm nay nói hết ra, Cố Trầm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Thực ra trước khi nói ra, em vẫn lo rằng sau khi nói ra rồi anh có còn thích em nữa hay không.” Cố Trầm uống hết một cốc trà sữa, lại lấy một cốc khác, cắm ống hút vào nói tiếp: “Sau này nghĩ lại. Nếu như em mãi cũng chẳng nói chuyện này cho anh, vậy không phải là phải lừa anh cả đời hay sao. Sự yêu thích dùng lừa gạt đổi lấy này, có lẽ không phải tình cảm thật sự.”

Chung Ly Toại lập tức nói: “Anh rất vui vì em có thể chia sẻ chuyện bí mật này với anh. Nhưng anh thích em, không liên quan gì tới những điều kiện kèm theo cả.”
“Em cũng nghĩ như vậy.” Cố Trầm phụ họa theo: “Nếu như anh thực sự vì chuyện này mà không thích em nữa, vậy thì có nghĩa rằng người anh thích không phải con người em. Người không thích em, em cũng không cần thiết phải miễn cưỡng người đó thích em làm gì.”

Còn về việc sau khi Chung Ly Toại biết được tình hình đặc biệt của Cố Trầm thì có nổi ý xấu gì không, Cố Trầm lại không lo lắng mấy. Đầu tiên là Cố Trầm vẫn tin tưởng nhân phẩm của Chung Ly Toại. Tiếp đó là Cố Trầm đã viết hết những dự án đầu tư đáng để đầu tư trong mấy năm tới cho cho Chung Ly Toại rồi. Còn đổi 0,5% cổ phần của Công ty đầu tư Thiên Toại. Những chuyện quan trọng còn lại cho dù Cố Trầm không nói, Chung Ly Toại cũng không bị ảnh hưởng gì. Nhưng nếu Chung Ly Toại tiết lộ bí mật này cho người khác, chưa kể người khác có tin tưởng vào điều viển vông này hay không, hành động tiết lộ tin tức này cũng chẳng có lợi ích thực tế gì đối với bản thân Chung Ly Toại. Thật sự làm ầm chuyện lên, sợ rằng đến cả Thiên Toại cũng bị liên lụy vào.
Cố Trầm tin rằng với phẩm cách và đầu óc của Chung Ly Toại, chắc sẽ không làm chuyện tổn thương cả đôi bên như vậy.

Đương nhiên nói nhiều như thế, Cố Trầm vẫn nghiêng về việc Chung Ly Toại sẽ không làm tổn thương cậu. Đây cũng là cảm giác an toàn mà Chung Ly Toại ngầm truyền cho Chung Ly Toại bấy lâu nay.

“Cho nên, không phải em có áp lực vì những chuyện trong mơ, mà là áp lực vì che giấu anh những chuyện này sao?” Chung Ly Toại trầm ngâm phân tích: “Xem ra em còn để ý đến anh nhiều hơn so với tưởng tượng của anh đấy.”

Sau khi xác định chuyện này, Chung Ly Toại bỗng trở lên vui vẻ.

“Lý lẽ vớ va vớ vẩn gì vậy.” Cố Trầm hơi mất tự nhiên đặt trà sữa xuống, đại khải là bị câu nói của Chung Ly Toại đâm trúng tim đen, vành tai đỏ bừng cả lên.

Chung Ly Toại cười không nói gì, không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu nhóc dễ xấu hổ này. Bầu không khí trong khoang xe có hơi nhạy cảm, Chung Ly Toại mở loa âm thanh, đoạn nhạc jazz êm dịu vang lên. Vốn dĩ muốn xua tan bầu không khí, kết quả là khiến bầu không khí trong xe càng thêm ái muội.
Cố Trầm vươn tay ra tắt nhạc đi, mở cửa sổ xe ra để gió đêm thổi vào. Giảm nhiệt cho mọi người.

“Còn có chuyện chính cần bàn bạc nữa!” Cố Trầm nhìn ra khung cảnh chậm rãi di chuyển ngoài cửa sổ, thúc giục rằng: “Anh lái nhanh lên chút. Tới nhà rồi nói.”

Chung Ly Toại mỉm cười, dịu giọng nói: “Được.”

Cảm nhận được ô tô đang tăng tốc, Cố Trầm giả vờ nhắm mắt lại.

Kết quả là tối ngày hôm nay, đợi tới khi hai người thực sự yên lặng lại nói chuyện thì đã là hơn hai giờ đêm rồi.

“Cũng may em là ông chủ, có thể tự quyết định sáng mai đi làm mấy giờ.” Cố Trầm cảm thấy may mắn nói.

Chung Ly Toại đồng ý theo: “Anh cũng vậy.”

Cố Trầm hừ một tiếng, ôm chăn dịch sang bên cạnh một chút, nhưng rồi lại bị Chung Ly Toại ôm về.

“Đừng cách anh xa như thế, không phải còn nói chuyện chính sao. Nói chuyện không tiện.”
Cố Trầm liếc mắt lườm anh: “Đây là thái độ nói chuyện chính của anh đấy à?”

“Thái độ của anh rất nghiêm chỉnh.” Chung Ly Toại cười nói: “Không tin thì em cảm nhận xem.”

Cố Trầm không muốn cảm nhận: “Em muốn ngủ. Có chuyện gì để mai hẵng nói.”

Cũng có thể là do vận động mệt rồi, cũng có thể là cuối cùng cũng nói bí mật ra, áp lực tâm lý đã không còn quá lớn nữa, đêm nay Cố Trầm ngủ vô cùng ngon. Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, cả người đều có cảm giác sảng khoái và tràn đầy năng lượng.

Chung Ly Toại tỉnh dậy từ sớm, đã nấu xong bữa sáng. Thấy Cố Trầm cũng tỉnh rồi bèn cười nói: “Chào buổi sáng, xem ra tâm trạng không tệ nhỉ.”

“Đúng là không tệ.” Cố Trầm vươn vai, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Thời tiết cũng không tệ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.