Cuối tháng tám, thời tiết vẫn còn rất nóng. Cố Trầm ngồi trong phòng nghỉ ngơi tầng một trụ sở web Baitan, vừa uống trà sữa vừa xem Lăng Tú khóc lóc kể khổ trên màn hình máy tính.”
“... Tôi thực sự quá ngốc. Từ nhỏ tới lớn, tôi không hiểu vì sao ông bà nội và những trường bối khác của nhà họ Cố lại ghét tôi như vậy. Tôi vốn tưởng rằng tất cả những điều này đều do tôi sai, bởi vì tôi không phải huyết thống nhà họ Cố, tôi chỉ là đứa trẻ mà dì Cố nhặt được ở bên sông mà thôi. Tôi không có bất kì quan hệ huyết thống gì với nhà họ Cố cả, nhà họ Cố lại nuôi tôi cho ăn cho mặc, cho nên người nhà họ Cố không thích tôi là điều bình thường. Nhiều năm như vậy rồi, tôi đều sống rất cẩn thận dè dặt, cố gắng nịnh nọt bọn họ. Nhưng thứ mà tôi đổi lại được lại là sự ức hϊếp ngày càng tồi tệ của người nhà họ Cố. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu như vậy tới tận khi tôi được ba mẹ ruột nhận về nhà họ Lăng mới coi như kết thúc. Tất cả mọi người đều oán trách tôi là kẻ vô ơn, cho rằng tôi vong ơn phụ nghĩa. Nhưng mọi người có biết không, cái người năm đó trộm tôi đi có quan hệ gì với nhà họ Cố?” “Lẽ nào mọi người chưa bao giờ nghi ngờ sao? Nhà họ Lăng là dòng họ giàu có ở thành phố A, năm đó mẹ tôi sinh tôi sẽ cũng ở thành phố A. Vì sao người trộm tôi đi lại đem tới tận thôn họ Cố xa xôi như vậy, ném tôi vào trong sông trùng hợp bị dì Cố nhặt được? Đây thực ra đều là âm mưu của bọn họ...”
“Hóa ra thân phận thực sự của người phụ nữ kia là em gái ruột của dì Cố. Năm đó nhà họ Cố...”
“Cậu ta giỏi nói thật đấy!” Trình Dật đứng đằng sau Cố Trầm, cầm hộp kem vừa xem vừa ăn, vừa cảm thán nói: “Cố Trầm, lời cậu ta nói là thật à?”
“Ai mà biết được?” Cố Trầm lơ đãng trả lời một câu, sau đấy hỏi lại: “Dư luận trên mạng thế nào rồi?”
Biết web Baitan là trang web của Cố Trầm, sợ Cố Trầm sẽ xóa bài đăng để ngăn cản cư dân mạng thảo luận. Cho nên sau khi Lăng Tú đứng trước gương khóc lóc kể lể về hành vi độc ác của nhà họ Cố xong thì không đăng tải lên nền tảng giao lưu của web Baitan, mà lựa chọn nền tảng nhìn trông càng “công bằng trung lập” hơn như Weibo. Cùng với đó, nhà họ Lăng còn thuê thủy quân dẫn dắt dư luận trên mạng. Nhưng hiện tại hiệu quả không được tốt lắm.
“Ở trên Weibo, bởi vì có thủy quân dẫn dắt nên bây giờ vẫn chưa nhìn ra được thái độ cụ thể của cư dân mạng.” Trình Dật nói hàm hồ một câu, sau đấy lại nói một câu tràn đầy lạc quan: “Nhưng cư dân mạng bên web Baitan vẫn có phần nhiều là lý trí. Đều rất tin tưởng nhân phẩm của sếp đấy. Bảo Lăng Tú đưa bằng chứng ra.”
“Chưa chắc đâu.” Cố Trầm lắc đầu. Từng sống trong thời đại bùng nổ thông tin, truyền thông vô đạo đức tràn lan, mỗi tin tức xã hội nổ ra nhất định sẽ đảo lộn trong ba ngày, Cố Trầm vô cùng rõ dư luận trên mạng nhất định sẽ bị dẫn dắt, cả những dân mạng thích hóng hớt rất thích những thuyết âm mưu.
Nhìn qua thì có vẻ cư dân mạng của web Baitan phát ngôn lý trí khách quan, cũng có thể là vì cơ chế đăng kí tài quản trang web Baitan đều là dùng tính danh thật, Cố Trầm lại là người sáng lập web Baitan, mọi người ngại phát biểu những điều khác. Nhưng nền tảng Weibo thì khác. Bên đó toàn là tài khoản không xác thực, cách một tầng ID mạng, mỗi người đều có thể phát tiết ác ý lớn nhất trong lòng mình mà không cần phải kiêng dè gì, căn bản không cần phải chịu trách nhiệm với lời phát ngôn của mình. Thêm vào đó thủy quân còn cố ý dẫn dắt, Cố Trầm dám đoán rằng, thực ra cái đám hưng phấn hóng hớt bên Weibo kia mới là suy nghĩ chân thực nhất của cư dân mạng. “Suy nghĩ của cậu bi quan quá đấy.” Trình Dật lắc đầu, rất không tán thành mà nói rằng: “Lăng Tú là đồ ngu ngốc. Sao mọi người lại tin lời cậu ta nói được chứ. Hơn nữa trước khi chuyện này xảy ra, cậu ta đã làm biết bao nhiêu chuyện vô ơn rồi. Chuyện cậu ta vong ơn phụ nghĩa cũng không phải là cư dân mạng nói, đó là sự thật có chứng cứ rõ ràng. Chứng cứ đanh thép cậu ta cũng chẳng cách nào phản bác được, bây giờ lại tự dưng chạy ra khóc lóc kể lể, ai biết được cậu ta đang giở cái chứng gì.”
Cố Trầm cười hỏi: “Cậu tin tưởng tôi vậy à? Nhỡ đâu lời Lăng Tú nói là thật thì sao?”
“Còn là thật á?” Trình Dật sững sờ, lập tức phản ứng lại: “Không phải chứ?”
Cố Trầm nói: “Tôi nói là nhỡ đâu. Nếu như điều Lăng Tú nói là thật thì sao? Sao có thể vô duyên vô cớ dựng chuyện được, cho dù Lăng Tú thực sự là một tên ngốc, chắc cũng sẽ không làm loại chuyện đó đâu.” “Hả?” Trình Dật cau mày với vẻ mặt khó xử, suy nghĩ hồi lâu rồi ỉu xìu nói: “Thì cũng có liên quan gì tới cậu đâu.”
“Đều là chuyện của thế hệ trước rồi, cậu cũng đâu có biết.”
Nhưng nếu như sự việc đúng thật là như Lăng Tú nói, rằng người phụ nữ kia và dì Cố cùng nhau trộm đứa bé đi, đã thế còn che giấu nhiều năm như vậy... Trình Dật có chút băn khoăn, nhớ tới những ngôn từ mà thủy quân kia dẫn dắt, hình như đúng thật là Lăng Tú cũng rất đáng thương.
Cố Trầm cười cười, cậu cũng biết được người khác nghe thấy chuyện này xong sẽ suy nghĩ như thế nào.
Trình Dật nhìn phản ứng của Cố Trầm, không nhịn được hỏi: “Bây giờ có rất nhiều cư dân mạng quan tâm tới chuyện này. Chúng ta có cần đứng ra thanh minh đáp lại gì không?”
“Có gì mà đáp lại đâu.” Cố Trầm nằm trên ghế dài, lười biếng nói: “Cậu ta thích kể chuyện thì cứ để cậu ta kể chuyện đi.” Trình Dật nhìn Cố Trầm, muốn nói lại thôi.
Mà ở trên mạng, sau khi sự việc Lăng Tú khóc lóc kể lể được phát tán, sự thay đổi của dư luận đúng là không khác gì so với dự đoán của Cố Trầm. Rất nhiều người bắt đầu chỉ trích mẹ Cố và người phụ nữ trộm đứa bé kia là kẻ buôn người ở trên mạng. Chỉ trong một đêm, nhà họ Cố từ người tốt nhận nuôi Lăng Tú trở thành đồng bọn của kẻ buôn người. Thậm chí còn có người đoán sau khi nhà họ Lăng nhận con về lại có thái độ độc ác với nhà họ Cố như vậy, chính là vì biết những chuyện cũ này. Không chỉ tận mặt đã là hành động tử tế lắm rồi.
Nhà họ Lăng từng bị vô số cư dân mạng chửi bới trên mạng nhờ chuyện này mà bắt đầu được tẩy trắng, dư luận cũng xoay chuyển.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Cố Trầm. Nhưng điều khiến Cố Trầm không ngờ tới là, cho dù thủy quân cố ý dẫn dắt dư luận nhưng vẫn cũng có rất nhiều cư dân mạng tự động nói giúp Cố Trầm. Hơn nữa những người này còn không hề ít chút nào. Thương mại Tinh Nhuế: “Tôi buồn nôn thực sự. Bây giờ ai nói gì đều không cần có chứng cứ à? Vì sao lại có người tin mấy lời nói nhăng nói cuội của Lăng Tú thế? Nếu như cậu ta thực sự tìm được tội phạm trộm đứa bé năm đó, điều nên làm nhất đó là báo cảnh sát để bắt người, để cảnh sát lập án điều tra chân tướng chứ không phải chạy lên mạng khóc lóc kể chuyện thế này. Không có chứng cứ thì chính là vu khống. Còn muốn nhân cơ hội này để tẩy trắng cho nhà họ Lăng à? Có phải mọi người đã quên rằng Bách hóa Lăng Thị đã chơi đùa người tiêu dùng như thế nào rồi không? Đúng rồi, không phải những hoạt động khuyến mại tăng giá lên rồi giảm giá xuống cũng là Lăng Tú vừa về nhà họ Lăng đã tự tay lên kế hoạch à?”
Thương mại Tinh Nhuế: “Cho dù lời Lăng Tú nói là thật, nhà họ Cố nuôi cậu ta mười tám năm, cho cậu ta ăn cho cậu ta mặc nuôi cho cậu ta thi vào Đại học A, cũng đâu có gì có lỗi với cậu ta đâu. Nhà họ Lăng có tiền, nhưng nhà họ Cố cũng đâu bạc đãi cậu ta? Ăn mặc đi lại đều giống con nhà họ Cố, đây đâu có giống sự đối xử của tội phạm với đứa trẻ bị bán chứ?” Thương mại Tinh Nhuế: “Đến mức có thể cậy vào việc ba mẹ nhà họ Cố tốt với cậu ta mà ức hϊếp con trai ruột nhà người ta. Hống hách tới mức độ này, bây giờ lại chạy ra kể khổ. Chèn ép Cố Trầm vào mùng hai Tết khiến cậu ấy không thể ở nổi quê không phải chính là Lăng Tú hay sao!”
Thương mại Tinh Nhuế: “Mở mồm ra là nói nhà họ Cố có lỗi với cậu ta. Tôi còn tò mò đấy! Nếu như Lăng Tú nói là dì út của Cố Trầm trộm cậu ta đi rồi bán tới thôn họ Cố nuôi mười tám năm, còn dạy dỗ đứa trẻ thi vào Đại học A, cho Lăng Tú và nhà họ Lăng cơ hội nhận thân. Vậy vì sao dì út của Lăng Tú phải trộm đứa con nhà họ Lăng làm gì? Rốt cuộc hai nhà bọn họ có quan hệ gì?”
Thương mại Tinh Nhuế: “Đổi góc độ suy nghĩ, nếu như tôi nuôi con người khác bị bán tới mười tám năm, thì sẽ không để đứa con đó thi vào trường đại học ở thành phố năm đó đâu, cho người ta cơ hội nhận thân rồi trả thù mình.” Thương mại Tinh Nhuế: “Nhiều điều nghi ngờ như vậy nhưng Lăng Tú lại không giải thích rõ được, lại biết dùng thủy quân dẫn dắt dư luận hắt nước bẩn hãm hại nhà họ Cố, còn muốn tẩy trắng cho nhà họ Lăng. Lẽ nào Lăng Tú cảm thấy dư luận trên mạng công bằng hơn cảnh sát lập án sao?”
“Đúng đấy. Dù thế nào thì Cố Trầm và nhà họ Cố cũng tốt hơn nhà họ Lăng. Ít nhất thì một năm nay, Cố Trầm vừa làm từ thiện vừa tranh giành phúc lợi thi bằng lái xe cho sinh viên. Năm đó Lăng Tú ức hϊếp bôi nhọ cậu ấy như vậy, Cố Trầm cũng không nói gì ở nơi không khai. Có phải là người hiền lành nên bị bắt nạt không?”
“Tôi bối rối thật đấy. Đã là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi. Nếu như khi đó Lăng Tú và nhà họ Lăng không nhắc tới, vì sao bây giờ lại đột nhiên chạy ra kể khổ? Nếu như muốn tung tin, vậy thì nói hết tiền căn hậu quả ra đi. Để mọi người nhìn xem rốt cuộc là ai đúng ai sai. Không đầu không đuôi thế này, ai mà biết được tóm lại là thế nào.” “Không phải nói người trộm đứa bé là dì út của Cố Trầm sao? Nếu như là dì út của Cố Trầm, vậy sao hai mươi năm trước lại có quan hệ với nhà họ Lăng? Nhà họ Lăng nhiều tiền như vậy, mẹ Lăng Tú sinh con nằm viện lẽ nào để cho người khác đi vào tùy tiện còn có thể bế đứa bé đi chắc?”
Dưới sự ép hỏi của cư dân mạng ăn dưa, thủy quân âm thầm quan sát từ lâu lập tức tung hết chuyện chủ tịch Tập đoàn Đại Chu xúi giục dì út Cố Trầm trộm đứa bé, ý đồ nhân chuyện này để đả kích Chủ tịch Lăng. Nhưng khi thủy quân tung chuyện này ra, không hề nhắc đến thân vận của dì út của Cố Trầm kia, chỉ nói rằng người phụ nữ kia là do Chủ tịch Chu sắp xếp, cho nên mới có cơ hội để tiếp cận Lăng phu nhân vừa mới sinh con xong.
Vợ chồng Chủ tịch Lăng biết được chân tướng qua lời kể của con trai cũng đã nôn nóng muốn trả thù. Tất cả mọi người đều biết Chủ tịch Chu của Tập đoàn Đại Chu là tay trắng lập nghiệp. Nhưng hiếm có người biết rằng, hơn hai mươi năm trước, bất động sản Đại Chu lại là đối thủ cạnh tranh ngang tài ngang sức với Bách hóa Lăng Thị. Năm đó, quốc gia vừa mới bước vào công cuộc cải cách, tất cả những hoạt động kinh doanh đều tăng trưởng nhanh chóng, đất cát cũng không đáng tiền. Bách hóa Lăng Thị khởi đầu bán lẻ bởi vì có dòng tiền dồi dào, sau đó dùng số tiền dư để mua đất, sau đó xây dựng những cao ốc bất động sản và tòa nhà bách hóa trên mảnh đất đó. Thành phố A lớn như vậy, lúc Bách hóa Lăng Thị đấu thầu đất, thường hay đối đầu với nhà họ Chu. Mười chín năm trước, Lăng phu nhân sinh con ra, Bách hóa Lăng Thị cạnh tranh với bất động sản Đại Chu để giành một miếng đất ở trung tâm thành phố. Khi đó chính phủ muốn kiến trúc mang tính biểu tượng, những doanh nghiệp có đủ điều kiện đều tham gia đấu thầu, hai nhà vì tranh giành dự án này mà cũng chuẩn bị hơn một năm. Kết quả là vì xảy ra chuyện Lăng Tú bị trộm mất, Lăng phu nhân giận lây sang Chủ tịch Lăng, nổi giận lên liền để ba bà ta, cũng chính là ba vợ Chủ tịch Lăng ngáng chân Chủ tịch Lăng. Kết quả là bất động sản Đại Chu trúng thầu, từ đó phất lên. Mà Bách hóa Lăng Thị lại vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng chỉ đưa phạm vi kinh doanh ở trong bách hóa và một chút bất động sản.
Nói thật, Tập đoàn Lăng Thị nhiều năm vậy rồi phát triển cũng không tốt lắm, cũng là vì Lăng phu nhân không có con trai mà lòng nguội lạnh, cố tình gây rối cho Chủ tịch Lăng. Mà Chủ tịch Lăng lại tự cảm thấy hổ thẹn, rất nhiều chuyện cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Bây giờ đôi vợ chồng này biết được chuyện con bị trộm năm đó lại có liên quan tới Chủ tịch Chu, nào còn không hiểu hai người bọn họ trúng kế kẻ ác. Thù cũ hận mới cộng lại, chỉ sợ là sẽ cắn chặt lấy Chủ tịch Chu không tha.
Chủ tịch Chu nhận được tin tức này từ trước sao có thể ngồi im chờ chết được. Ngay khi thủy quân của nhà họ Lăng lôi chủ tịch Chu ra, Chủ tịch Chu cũng để truyền thông của nhà mình tung chuyện Lăng phu nhân hại người khác sảy thai hủy dung ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]