“Cái đồ cáo già họ Chu kia không muốn đắc tội nhà họ Hoắc, cho nên mới phanh tui mấy cái tin chẳng đau chẳng ngứa thế này. Đúng là khiến người ta khó chịu.” Cố Trầm dựa vào ghế sofa, vừa ăn hoa quả vừa lười biếng nói.
“Cho nên em có muốn giúp ông ta không?” Chung Ly Toại ngồi bên cạnh cậu, vừa gọt hoa quả vừa hỏi.
Cố Trầm đang định nói thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cố Trầm nhìn hiển thị trên màn hình, là mẹ Cố gọi tới.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Cố Trầm có thể nghe thấy được tiếng khóc nức nở truyền tới từ bên kia điện thoại.
“Trầm Trầm...” Mẹ Cố trong điện thoại muốn nói lại thôi: “Mẹ không cố ý đâu. Mẹ cũng không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy.”
Cuối cùng cũng định nói thật rồi sao? Cố Trầm nhẹ giọng nói: “Đừng vội ạ. Mẹ cứ nói từ từ.”
Gần đây áp lực của mẹ Cố vô cùng lớn. Bà không ngờ rằng chuyện này lại ầm ĩ tới như vậy. Bây giờ mỗi ngày trong thôn đều có người tới nhà họ nghe ngóng chuyện năm đó, còn có phóng viên truyền thông không biết chạy từ đâu tới, ngày ngày chặn ở trước cửa nhà bọn họ. Đến cả lãnh đạo sở giáo dục và lãnh đạo nhà trường cũng gọi điện tới hỏi chuyện năm đó. Mẹ Cố không biết chuyện này có ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nhà họ Cố bọn họ không. Thậm chí bà còn không dám tưởng tượng sau khi khai giảng, bà nên đối mặt với những giáo viên và học sinh khác trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443544/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.