“Lão cáo già này đúng là biết giả vờ!” Ngay khi biết được chuyện ba con Lăng Phi sau buổi gặp mặt kia đã đến chi chính nhà họ Lăng, Cố Trầm không khỏi cảm thán.
Chung Ly Toại khẽ cười: “Chẳng lẽ không nằm trong dự tính của em à?”
Cố Trầm cầm một tách trà lên, vừa uống vừa đáp: “Cũng không hẳn là thế. Em chỉ đoán có khả năng ông ta sẽ giả vờ ngây thơ trước mặt Lăng Chính Đạo, nhưng em không ngờ được chuyện ông ta thực sự làm như thế.”
Mặc dù Chung Ly Toại không hiểu rõ, nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa của bốn chữ “giả vờ ngây thơ” là gì. Anh nhướng mi, tỏ ý Cố Trầm cứ nói tiếp.
Cố Trầm giải thích: “Ông già Lăng Chính Đạo này là một kẻ theo chủ nghĩa chuyên quyền, độc đoán, coi mình là đẳng cấp nhất. Bao nhiêu năm trôi qua, ông ta cũng đã biến Tập đoàn Lăng Thị trở thành tài sản riêng trong túi mình rồi. Bây giờ lại có người nói cho ông ta biết rằng em trai của ông ta mấy năm trời chăm chỉ bòn rút nhà ông ta để xây cho mình một kho bạc nhỏ, cứ coi như vì tình thế hiện thời nên Lăng Chính Đạo chưa dám trở mặt, nhưng anh nghĩ rằng ông ta có bỏ qua cho một con chuột béo ngậy thế không?”
Nhất là khi Tập đoàn Lăng Thị đang ở cảnh thù trong giặc ngoài, tiền vốn đứt gánh.
Chung Ly Toại cười nói: “Vậy nên…”
Cố Trầm hút một ngụm trà sữa: “Vậy nên kẻ nào lanh chanh trước thì rướm máu thôi, uổng công diễn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-menh/2443531/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.