Mấy năm sau hôn lễ của Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu.
Trọng tâm công việc của Khương Ngôn Mặc dần dần chuyển sang Vancouver, hơn nữa Mặc quán ở bên này cũng hoạt động ổn định, thậm chí chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lại một lần nữa trở thành thần thoại.
Thân thể Tần Mậu cũng đã chuyển biến tốt, không cần phải uống thuốc bắc nữa.
Cậu xin từ chức, toàn tâm toàn ý ở bên Khương Ngôn Mặc.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy buồn chán chút nào.
Mấy năm nay Tần Mậu tham gia vào việc từ thiện, Khương Ngôn Mặc cũng hết sức ủng hộ cậu, cậu lại càng tích cực tham gia.
Chuyện duy nhất làm cậu lo lắng chính là mấy năm nay Khương Ngôn Mặc bận rộn phát triển sự nghiệp, ngày đêm bận tối mày tối mặt.
Cậu đau lòng vì Khương Ngôn Mặc.
Từ sau khi thân thể cậu tốt lên, mỗi ngày cậu đều sẽ đi đón Khương Ngôn Mặc tan tầm, việc này đã duy trì hai năm rồi.
Ngày đó Tần Mậu lái xe đến, ở dưới lầu Mặc quán chờ Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc trước đây luôn bận rộn quên thời gian. Từ khi Tần Mậu đúng giờ đến đón hắn, hắn đâu dám kéo dài, chỉ sợ Tần Mậu chờ lâu, vừa đến giờ tan tầm liền tự động xuất hiện ở dưới lầu.
Tần Mậu nhìn Khương Ngôn Mặc lên xe, trong tay vẫn còn cầm tài liệu, cười nói: “Thời tiết có vẻ không tốt, có lẽ sắp mưa rồi.”
Khương Ngôn Mặc “Ừm” một tiếng, cười rồi hôn lên môi cậu.
Tần Mậu ngửa đầu ra sau, dây dưa với hắn một hồi, thở hổn hển khởi động xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503716/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.