Khương Thiển không tin người nhà họ Khương có thể tìm đến đây.
Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Tần Mậu, lại thấy vẻ mặt Tần Mậu mù mờ.
Khương Thiển suy nghĩ một chút, xoay người đi đến trước mặt Tần Mậu, bịt mắt cậu lại.
Tần Mậu vốn muốn nói chút gì đó, nhưng cậu dừng lại, nuốt lời nói trở về.
Khương Thiển nói với thủ hạ: “Ra ngoài đi.”
Cậu ta vừa dứt lời, lại có người đi vào.
Tần Mậu không nhìn thấy là ai, trong lòng ít nhiều có chút hồi hộp.
Giọng cha Đường vang lên trong kho hàng trống trải: “A Thiển, mau đưa Tần Mậu vào trong đi.”
Khương Thiển chần chừ nói: “Cha, bây giờ chúng ta nên rời đi…”
“Đi thôi.” Cha Đường xua tay, ngắt lời cậu ta.
“Vâng.” Khương Thiển không nói thêm nữa, đáp một tiếng.
Sau khi Tần Mậu nghe thấy là cha Đường, có chút thất vọng, nhưng cậu lại nghĩ đến, ngay cả cha Đường cũng ở đây, có lẽ Khương Ngôn Mặc đã ở bên ngoài rồi.
Vừa nghĩ như vậy, cả người cậu đều an tĩnh lại.
Biết Khương Ngôn Mặc đang ở gần mình, nhận thức này làm cậu cảm thấy an lòng.
Khương Thiển cho thủ hạ mang Tần Mậu đi vào trong, cậu ta cũng đi theo.
Mắt Tần Mậu bị bịt kín, lại thay đổi hoàn cảnh xa lạ, hoàn toàn không thể cảm nhận được sự vật xung quanh.
Khương Thiển dặn mấy tên thủ hạ đi canh cửa, bật cười, nói: “Mới hai ngày, anh hai đã tìm được đến đây.”
Tần Mậu khẽ mím môi.
Khương Thiển lướt mắt nhìn cậu một cái, nói: “Bây giờ chắc anh rất vui.”
Tần Mậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503707/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.