Khương Ngôn Mặc nâng mặt Tần Mậu lên, cười cảm thán: “Có vẻ giấc mơ của chúng ta có chút không giống nhau, nói ra mới biết khác nhau nhiều như vậy.”
Tần Mậu mê man giương mắt nhìn hắn.
Cậu vẫn cảm thấy Khương Ngôn Mặc đang ám chỉ điều gì đó, nhưng trong nhất thời cậu không nắm được tin này.
Khương Ngôn Mặc mỉm cười, hôn lên đôi mắt có chút sững sờ của cậu: “Nhưng dù sao cũng chỉ là mơ, em đừng nghĩ nhiều.”
Tần Mậu nghĩ Khương Ngôn Mặc còn muốn nói chút gì đó, nhưng hắn chỉ bóp bóp chóp mũi cậu rồi không nói.
Đúng lúc người hầu mang canh lên, Khương Ngôn Mặc theo dõi cậu uống xong, cười giục cậu: “Khuya rồi nên nghỉ ngơi.”
Tần Mậu gật đầu Khương Ngôn Mặc liền đi lấy áo ngủ cho cậu. Lúc nhận áo Tần Mậu mới phát hiện ra áo ngủ của hai người chỉ khác cỡ, còn lại ngay cả họa tiết và màu sắc cũng giống nhau.
Khương Ngôn Mặc cười nói: “Tôi gọi người mang đến, không ngờ là chọn cùng kiểu dáng.”
Tần Mậu liếc hắn một cái, không nói gì nữa mà chỉ xoay người vào phòng tắm.
Ngày hôm sau Tần Mậu tỉnh lại, Khương Ngôn Mặc đã mặc xong quần áo đang ngồi gần giường khẽ xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng động Khương Ngôn Mặc liền quay đầu lại, thấy Tần Mậu chỉ mở hờ mắt giống như con sóc con, hắn không nhịn được cười rộ lên.
Tần Mậu sửng sốt một chút, không nghĩ đến hắn lại đang ở trong phòng.
Cậu lắc lắc đầu làm bản thân tỉnh táo một chút, nói chào buổi sáng với Khương Ngôn Mặc.
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503696/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.