Hồ Niệm Cảnh theo sau Khương Ngôn Mặc đi vào, nghe thấy giọng nói hơi tức giận của Khương Ngôn Mặc, cậu ngẩn người, không khỏi nhìn Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật đã nhìn thấy cậu từ trước, thấy cậu bị Khương Ngôn Mặc dọa, lập tức đau lòng, vẫy tay gọi cậu: “Đến đây.”
Hồ Niệm Cảnh “A” một tiếng, lướt qua Khương Ngôn Mặc, ngồi xuống bên cạnh Vương Tập Ngật.
Ánh mắt long lanh thỉnh thoảng nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu bị cậu chọc cười, lắc đầu với cậu, tỏ vẻ không sao.
Ba người bọn họ đều ngồi, chỉ có Khương Ngôn Mặc đứng ở đó, vẻ mặt mù mịt.
Tần Mậu trầm mặc, không định rời đi, nhưng cũng không để ý đến hắn.
Vương Tập Ngật nhướng mày, có Hồ Niệm Cảnh ở bên cạnh, hắn cũng chẳng muốn quản chuyện của hai người kia, cúi đầu hỏi Hồ Niệm Cảnh: “Uống gì?”
Hồ Niệm Cảnh lườm hắn một cái, lễ phép nói: “Khương tổng, qua đây ngồi đi.”
Nói xong cậu nhìn về phía Tần Mậu.
Vẻ mặt Tần Mậu nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc.
Hồ Niệm Cảnh không nhịn được khẽ thở dài ở trong lòng.
Khương Ngôn Mặc đi đến bên cạnh Tần Mậu, lại không ngồi xuống.
Hắn hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Tôi đưa A Mậu về trước, không ngồi.”
Vương Tập Ngật cười như không cười nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc làm như không thấy.
Hồ Niệm Cảnh “Hả” một tiếng, quay đầu lại nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu ngồi im, cũng không ngẩng đầu.
Nhất thời cả bốn người đều trầm mặc.
Vào buổi chiều quán cà phê cũng yên tĩnh, chỉ có chuông gió ở ngoài cửa, thỉnh thoảng có gió thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503690/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.