Sau khi trở lại đại sảnh, Tần Mậu không cho Khương Ngôn Mặc một chút cơ hội, mượn một người để chào hỏi, lập tức thoát thân.
Dường như Khương Ngôn Mặc sớm đoán được cậu sẽ như thế, đứng tại chỗ, không đuổi theo, nhưng vẫn ôn nhu nhìn theo bóng dáng cậu.
“Anh hai, đang nhìn gì vậy?” Người nói chính là em trai hắn, Khương Ngôn Viêm.
Dáng người Khương tam thiếu cao ngất, so với hai người anh khôi ngô tuấn tú của cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp hơn nhiều, môi hồng răng trắng, giống Khương phu nhân nhất.
Từng có người khen cậu ta, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng một người đàn ông được khen là nghiêng nước nghiêng thành, thật không phải là chuyện tốt gì.
Có lẽ vì vậy, quanh năm cậu không thích cười.
Bây giờ ở trong giới chính trị hô mưa gọi gió, mọi người thường thấy cậu ta lạnh mặt cũng dần dần không chú ý đến dung mạo.
“Không có gì.” Khương Ngôn Mặc lắc đầu, hỏi cậu ta: “Xong rồi?”
Từ lúc bọn họ xuất hiện, không ngừng có người bước đến chào hỏi, Khương Ngôn Mặc đi ra ngoài, giao trách nhiệm cho em trai, ít nhiều có chút không nỡ.
“Vâng.” Khương Ngôn Viêm gật đầu, theo ánh mắt hắn, nhìn thấy con nuôi nhà họ Đường đang nói chuyện với tân khách.
Cậu ta lập tức sáng tỏ, không khỏi nhiều lờiu: “Anh hai, anh phải sớm quyết định.”
Khương tam thiếu là một người rất ít nói, bình thường cũng không quá thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng năm anh em bọn họ, ngoài Khương Thiển ra, bốn người còn lại đều chung một mẹ, từ nhỏ tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503688/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.