Tần Mậu ngẩng đầu, quan sát hắn một lúc, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh thích Khương Thiển?”
Khương Ngôn Mặc sửng sốt, vội to tiếng: “Người tôi thích chính là em.”
Tần Mậu “A” một tiếng: “Anh thích tôi?”
Khương Ngôn Mặc nghiêm túc gật đầu: “Tôi yêu em.”
Tần Mậu cười như không cười, lùi ra khỏi người hắn một chút, nói: “Ngày hôm đó ở quán trà, tôi nhìn thấy Khương Thiển kéo tay anh, anh cười dịu dàng với cậu ta, lúc đó tôi nghĩ, hai người sao lại xứng đôi như vậy.”
Tim Khương Ngôn Mặc như ngừng đập, gần như không thở nổi: “Bảo bối…”
Tần Mậu cười nhìn hắn: “Anh nói anh thích tôi, lại một lòng một dạ thương yêu Khương Thiển, hay là tim anh có thể chia thành hai nửa?”
Khương Ngôn Mặc cầm tay cậu, lực mạnh đến mức khiến cậu bị đau, nhưng Khương Ngôn Mặc như không thấy vậy, chỉ gắt gao nhìn lại cậu.
Tần Mậu cũng không so đo với hắn, mỉm cười đối mặt với hắn.
Mắt Khương Ngôn Mặc đỏ bừng, một lúc lâu sau, khàn khàn nói: “Bảo bối, không phải như em nghĩ.”
Tần Mậu cúi đầu, có hơi mất hứng: “Khương tổng, nếu tôi nói, tôi cũng luôn mơ, mơ thấy chính tôi bị Khương Thiển đẩy từ trên tầng xuống… Nếu… Nếu giấc mơ là thật, nếu tôi trải qua chuyện đó mà sống lại, anh nói tôi sẽ tha thứ cho Khương Thiển không?”
Không đợi Khương Ngôn Mặc trả lời, cậu lại lắc đầu cười nói: “Anh nói anh yêu tôi, lại có thể dễ dàng tha thứ cho người hại chết tôi, thậm chí là cưng chiều bảo vệ cậu ta, mập mờ với cậu ta, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503686/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.