Khương Ngôn Mặc đích thân lái xe đến, sau khi Tần Mậu lên xe, hắn cũng không nhìn, trực tiếp khởi động xe.
Tần Mậu có thể cảm nhận được cơn giận của hắn, cậu khẽ rũ mắt, cũng không nói lời nào.
Xe chạy rất nhanh, Tần Mậu không biết Khương Ngôn Mặc muốn dẫn cậu đi đâu.
“Sau này… Để đồng nghiệp của em làm.” Giữa mấy chữ không thể nghe thấy, sắc mặt Khương Ngôn Mặc vẫn khó coi.
Tần Mậu không cách xa hắn nên vẫn nghe thấy rõ, là vì nghe thấy rõ, cậu càng trầm mặc hơn.
Khương Ngôn Mặc bớt thời gian liếc nhìn cậu một cái: “Nghe thấy không?”
Tần Mậu mãi mới ấp úng lên tiếng: “… Tổng biên tập cử em đến.”
Khương Ngôn Mặc nhíu mày, lại bớt giận một chút: “Em là con nuôi nhà họ Đường, có bao nhiêu con mắt nhìn vào, còn cố tình chạy đến trước họng súng! Em xem bây giờ Đường thị có người đứng ra không?”
Tần Mậu nhỏ giọng nói: “Em không biết…”
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng: “Em nghĩ tôi không hiểu em? Nghe thấy tin chắc chắn em là người lao đi đầu tiên.”
Tần Mậu im lặng.
Khương Ngôn Mặc nói: “Sau này chuyện liên quan đến Đường gia, em cũng đừng nhận, để đồng nghiệp của em đi làm.”
Tần Mậu không lên tiếng trả lời, nhưng cũng không nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc liếc cậu một cái, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, cuối cùng hắn không nói gì nữa, chỉ nhấn chân ga gia tăng tốc độ.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại bên trong Khương trạch.
Đã một thời gian Tần Mậu không đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhan-ai/1503683/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.