Dường như Đường nhị tỷ biết cậu có lời muốn nói, sau khi đi xuống, cô trực tiếp dẫn cậu vào thư phòng ở tầng một. Phòng cách âm rất tốt, chặn hết tiếng ồn ào ở bên ngoài. Nhất thời hai người cũng không nói chuyện, sau khi Tần Mậu đối diện với ánh mắt thản nhiên của Đường nhị tỷ, vốn muốn hỏi cũng nghẹn lại ở cổ. Đường nhị tỷ nhìn cậu một lúc, khẽ thở dài: “A Mậu, mấy ngày nữa chị sẽ đi.” “Chị hai…” “Thật ra chị hai làm như vậy, cũng không có mục đích khác, chỉ mong trong khoảng thời gian chị và Hạ Hạ không có ở đây, em có thể giúp đỡ người trong nhà nhiều hơn.” Đường nhị tỷ nhẹ nhàng cầm tay Tần Mậu: “A Mậu, chị tin tưởng em nhất.” Tần Mậu há hốc mồm, đối mặt với sự mong đợi thiết tha trên gương mặt Đường nhị tỷ, cậu cũng không biết nên nói gì. Cho dù công khai thân phận của cậu, cậu có thể giúp được bao nhiêu? Sau khi Đường nhị tỷ đi, trong nhà còn có Đường đại tỷ và chồng cô, lại nói Đường gia vẫn là cha Đường làm chủ, đâu đến phiên Tần Mậu cậu nhúng tay vào chuyện của nhà họ Đường? Hơn nữa chẳng qua cậu cũng chỉ là con nuôi nhà họ, còn vừa mới được công nhận, sao người ngoài lại có thể mua được sổ sách của cậu. Chắc chắn Đường nhị tỷ phải hiểu rõ điều này, nhưng cô vẫn công khai thân phận của cậu, hơn nữa còn dặn dò cậu một cách thành khẩn… Tần Mậu cúi đầu, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: “… Vâng.” Đường nhị tỷ vỗ vỗ mu bàn tay cậu: “Xin lỗi em, chị hai nuốt lời.” Tần Mậu lắc đầu. Người ngoài chứng kiến, Đường gia tuyên bố thân phận của cậu trước mặt mọi người, đây là sự tôn trọng và yêu thương dành cho cậu, cậu nên cảm thấy vui vẻ mới phải. Đương nhiên cũng không phải cậu mất hứng. Tóm lại cho dù Đường nhị tỷ làm gì, cậu đều tin tưởng, tất nhiên Đường nhị tỷ có tính toán của riêng cô. Sau khi ra khỏi thư phòng, Tần Mậu tìm một chỗ yên tĩnh để trốn. Thân phận của cậu vừa mới bị công khai, chắn chắn có rất nhiều người đang chờ cậu. Nhưng cho đến bây giờ cậu cũng không quen với náo nhiệt. Cách vách là phòng chuẩn bị cho khách nghỉ ngơi, Tần Mậu đi vào một phòng, lại không ngờ gặp phải Khương Thiển. Khương Thiển đang chống tay trên lan can ngoài ban công hút thuốc, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy cậu, khóe miệng Khương Thiển hiện lên một nụ cười giễu cợt, lại quay đầu đi. Tần Mậu đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan. Giây tiếp theo, Khương Thiển đã dập điếu thuốc, xoay người đi vào trong phòng. Tần Mậu vẫn ngốc ngốc đứng ở cạnh cửa, mắt thấy Khương Thiển đi tới, cậu lại quên phản ứng. Khương Thiển mặt không chút thay đổi, lúc đi qua thấy cậu đang rối rắm, đột nhiên cười khẽ: “Tần Mậu, hóa ra anh cũng đáng thương như vậy delicious peaches come.” Người Tần Mậu cứng đờ, đến khi lấy lại tinh thần thì Khương Thiển đã biến mất ở góc hành lang. Đột nhiên cậu nhớ tới, kiếp trước Khương Thiển cũng từng nói như vậy. Khi đó lòng cậu tràn đầy thù hận với Khương Thiển, huống hồ Khương Thiển vẫn được Khương Ngôn Mặc chăm sóc, nhìn qua hạnh phúc như vậy, ai lại nghĩ đến cái từ đáng thương này? Cho nên khi đó Tần Mậu cũng chưa từng hiểu hết ý nghĩa câu nói đấy. Bây giờ lại nghe thấy, Tần Mậu cũng không biết nên phản ứng như nào. Khương Thiển của kiếp trước, sau khi cậu chết, chắc hẳn được ở bên Khương Ngôn Mặc. Có thể đạt được tất cả những gì mình muốn là một chuyện có bao nhiêu vui mừng, Khương Thiển chắc hẳn rất đắc ý. Kiếp này… Kiếp này thái độ của Khương Ngôn Mặc đối với Khương Thiển cũng không thay đổi, có lẽ cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau. Tần Mậu đứng ở chỗ Khương Thiển vừa mới đứng, hai tay chậm rãi che mắt. May mà bên cạnh không có ai nên cậu có thể an tâm bộc lộ cảm xúc, cậu khẽ thở dài, cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủn. Nhưng cậu còn chưa kịp bình tĩnh, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Khương Ngôn Mặc chậm rãi đến gần cậu, ánh mắt vẫn tập trung trên người cậu. Bây giờ Tần Mậu không muốn nhìn thấy nhất chính là người này. Cậu chống hai tay lên lan can, vùi đầu vào khuỷu tay, ra vẻ không quan tâm. Khương Ngôn Mặc trầm mặc, vươn tay chậm rãi ôm cậu từ sau lưng. Hai người dính sát vào nhau, cả người Tần Mậu đều bị Khương Ngôn Mặc ôm vào trong lòng. Bọn họ đang ở phòng nghỉ, bất cứ lúc nào cũng có người đi vào. Tần Mậu vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng Khương Ngôn Mặc khẽ thở dài bên tai: “Đồ ngốc, sao vậy…” Giọng hắn thật sự khó có thể miêu tả, Tần Mậu chưa từng thấy hắn để lộ ra cảm xúc như vậy. Bất đắc dĩ, suy sụp, mang theo chút ảo não. Tần Mậu im lặng đứng ở đó, vẫn không động đậy. Khương Ngôn Mặc ôm chặt người ở trong lòng, rất lâu sau mới cất tiếng giọng khàn khàn: “… Mọi thứ đều có tôi.” Từ đầu đến cuối Tần Mậu cũng không lên tiếng. Cậu nghe không hiểu Khương Ngôn Mặc đang nói gì, nhưng giờ phút này, cậu cũng không muốn hiểu lời hắn nói có ý gì. Hai người dựa vào nhau, tư thế thân mật, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ cảm thấy ngọt ngào. Nhưng thật ra bọn bọ đều có tâm tư riêng. Khi Đường nhị tỷ tìm thấy bọn họ, nhìn thấy cảnh hai người đang dựa vào nhau. Cô đứng ở cửa rất lâu, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng cô giơ tay gõ cửa phòng. Nghe thấy tiếng, Tần Mậu cả kinh, vội vàng đẩy Khương Ngôn Mặc ra. Đến khi cậu quay đầu lại, nhìn thấy Đường nhị tỷ mới trầm tĩnh lại. Quan hệ giữa cậu và Khương Ngôn Mặc người ngoài không biết, nhưng Đường nhị tỷ lại biết rõ, vì vậy cho dù bị bắt gặp cũng không quá quan trọng. “Chị hai…” Cậu xấu hổ lên tiếng gọi cô. Đường Nhị tỷ đi đến trước mặt hai người, cười gật đầu với cậu, lại quay sang nói với Khương Ngôn Mặc, nói: “Có thể nói vài câu với cậu được không delicious peaches come.” Khương Ngôn Mặc ôm chặt Tần Mậu: “Chị hai cứ nói.” Tần Mậu cũng không quen thân mật với Khương Ngôn Mặc như vậy, hơn nữa còn đang ở trước mặt Đường nhị tỷ, nhưng cậu không dám làm ra động tĩnh lớn, chỉ có thể lén liếc Khương Ngôn Mặc. Khương Ngôn Mặc lại giống như không chú ý đến cậu đang khẩn trương, mỉm cười nhìn Đường nhị tỷ. Đường nhị tỷ là một người thông minh, nhìn hành động ôm chặt Tần Mậu của Khương Ngôn Mặc, đã nhìn ra được người đàn ông này muốn chiếm giữ Tần Mậu delicious peaches come. Ánh mắt cô càng thêm phức tạp, dừng một chút mới nói: “Hôm nay A Mậu chính thức quay về Đường gia. Người làm chị như tôi không được quản được những việc khác, nhưng hi vọng cậu một lòng một dạ với A Mậu. Tôi vẫn có tư cách nói điều này, cậu nói có đúng không?” Khương Ngôn Mặc đối diện với cô vài giây, mỉm cười: “Đương nhiên.” Đường nhị tỷ khá hài lòng với đáp án của hắn: “Cậu đã quyết định ở bên A Mậu, sẽ phải chịu trách nhiệm với A Mậu.” Khương Ngôn Mặc gật đầu. Đường nhị tỷ nói: “Mong cậu đã nói thì có thể làm được.” Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn Tần Mậu, thấy đối phương gần như vùi đầu vào ngực mình, hắn cười rộ lên, càng siết chặt người ở trong lòng: “Cho dù bây giờ tôi có trả lời tốt ra sao, đoán chừng chị hai cũng bán tin bán ngờ.” Đường nhị tỷ nhìn vào mắt hắn không nói. Khương Ngôn Mặc cười nói: “Nhưng tôi hứa, nhất định che chở A Mậu.” Về phần che chở Tần Mậu cái gì, hắn không nói, chỉ bình tĩnh đối mắt với Đường nhị tỷ. Đường nhị tỷ nói: “Nhớ kĩ lời cậu nói.” Khương Ngôn Mặc mỉm cười. Đường nhị tỷ chuyển tầm mắt qua Tần Mậu: “A Mậu, em nghe thấy không?” Tần Mậu mù mờ mà đáp một tiếng. Đường nhị tỷ không nhịn được khẽ thở dài. Tần Mậu không dám ngẩng đầu nhìn cô. Thấy cậu như thế, tiếng thở dài trong lòng Đường nhị tỷ càng lớn hơn: “A Mậu, cho dù có ra sao thì chị mong em sẽ hạnh phúc.” Tần Mậu hít mũi: “Cảm ơn chị hai.” Khương Ngôn Mặc cười híp mắt bóp chóp mũi cậu: “Ngoan.” Tần Mậu nhíu mày né tránh. Đường nhị tỷ nhìn bọn họ, thật sự khó có thể miêu tả cảm xúc trong lòng, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, thuận tiện giấu đi cảm xúc trong mắt delicious peaches come. Mấy ngày sau, Đường nhị tỷ, Đường Phẩm Hạ cùng vị hôn thê của y bay sang Mĩ. Lúc đi tiễn, Tần Mậu không cảm thấy buồn, chỉ cảm thấy may mắn. Ba người họ có thể rời xa chốn thị phi này, thật sự là một loại hạnh phúc. Kiếp trước Đường nhị tỷ và Đường Phẩm Hạ còn chưa kịp ra nước ngoài, Đường gia đã rơi vào cảnh khó khăn. Kiếp này, ít nhất thì bọn họ còn có thể an toàn rời đi. Đường nhị tỷ lôi kéo tay Tần Mậu, như có điều muốn nói nhưng lại bối rối mà nhíu mày. Tần Mậu gọi một tiếng chị hai, chờ cô lên tiếng. Đường nhị tỷ dừng một chút, mới thấp giọng nói: “… A mậu, Đường gia… Còn phải nhờ em trông nom nhiều hơn…” Tần Mậu vì muốn cô bớt buồn, đương nhiên là đồng ý. Đường nhị tỷ lại nói: “Có chuyện thì phải báo ngay cho chị.” Tần Mậu vội vàng gật đầu. Đường nhị tỷ lại nhìn cậu rất lâu, cuối cùng cười cười, để Hân Nghiên vẫy tay chào tạm biệt cậu, dắt Hân Nghiên vào cửa kiểm an. Vốn nghĩ Đường nhị tỷ đi rồi, mọi chuyện sẽ đi theo hướng tốt đẹp, nhưng Tần Mậu không ngờ, nửa tháng sau mảnh đất ở cạnh tòa thị chính lại xảy ra vấn đề. Một số công nhân trong quá trình thi công không cẩn thận rơi từ trên cao xuống, bị thương nghiêm trọng. Vốn chỉ là một sự cố công trường rất bình thường, không biết vì sao lại kinh động đến truyền thông. Truyền thông lên án mạnh mẽ phương tiện an toàn của công trường lạc hậu, sự an toàn của công nhân không được đảm bảo, dần dần, dư luận chuyển hướng thành Đường thị ngược đãi công nhân. Đường gia bị bất ngờ đến không kịp trở tay, hết đường chối cãi. Trong lúc nguy cấp, Đường thị vốn không giỏi xử lý khủng hoảng, qua mấy ngày mới có nhân viên cấp cao xuất hiện để tiếp nhận phỏng vấn delicious peaches come. Nhưng đến khi bọn họ định bác bỏ tin đồn, dư luận lại chuyển sang hướng mới. Không biết truyền thông tìm ở đâu ra, hình như trước kia khi Đường thị làm giàu đã sử dụng thủ đoạn đáng hổ thẹn. Mà những thủ đoạn đó, không cái nào không dơ bẩn, xấu xa. Mặc dù báo chí không tung ra bằng chứng, nhưng lời văn đanh thép, rõ ràng, khiến người khác không tin cũng khó. Bài báo vừa được đăng lên lập tức được lan truyền rộng rãi, vì vậy càng khiến các ngành liên quan ở Giang thị hết sức chú ý. Trong lúc nhất thời, trang đầu của tất cả truyền thông đều là tin tiêu cực về Đường thị. Người ở bên ngoài nhìn vào, truyền thông vạch trần chủ đầu tư xây dựng bất lương. Đây là hành động chính nghĩa, bọn họ chỉ biết vỗ tay bảo hay, đâu có quan tâm khúc mắc phức tạp ở bên trong. Nhưng Tần Mậu biết rõ, làm trò như vậy, chắc chắn có người chỉ đạo ở sau lưng. Mặc dù Đường thị bị tình nghi là nhà giàu mới nổi, nhưng dù sao cũng là trùm bất động sản, quan hệ với truyền thông chính phủ cũng không quá kém. Nếu như bình thường, một số người bị thương ở công trường, nhất định có thể áp chế được sự việc. Nhưng lần này khác, truyền thông sức lực rào rạt, hết lần này đến lần khác bao vây Đường thị ở trong dư luận. Tiếp theo chính phủ ra mặt, tuyên bố sẽ trừng phạt nghiêm khắc doanh nghiệp vi phạm quy định. Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Đường thị liền rơi vào tình cảnh ai nấy đều căm ghét. Tần Mậu sốt ruột trong lòng, nhưng không có cách nào để chia sẻ. Nói trắng ra, cho dù cậu bày mưu tính kế thay Đường thị, người nhà họ Đường cũng sẽ không chọn dùng đề xuất của cậu. Mặc dù trước khi đi Đường nhị tỷ cho cậu một thân phận, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là con nuôi, bình thường lại không xuất hiện ở Đường thị, chuyện bên trong vẫn không đến phiên cậu nói chuyện. Quan trọng hơn, Đường thị vẫn là cha Đường cầm quyền. Có thể khi ở nhà, lời nói của Đường nhị tỷ có uy lực, nhưng ở công ty, cha Đường tuyệt đối là số một. Mà ngoài cha Đường ra, Đường đại tỷ và chồng cô cũng là cấp cao của Đường thị. Vợ chồng hai người họ làm việc ở Đường thị nhiều năm, người nào cũng quen với việc công ty vận hành hơn Đường nhị tỷ, cũng càng có quyền tham dự vào quyết sách của Đường thị. Đây cũng là nguyên nhân Tần Mậu không muốn vào Đường thị. Cha Đường và Đường đại tỷ sẽ không cho cậu quyền hành, cũng sẽ không cho thừa tín nhiệm. Cậu sợ nhất là sẽ bị người khác vô cớ nghi ngờ cậu, cậu vào Đường thị là vì tranh đoạt tài sản với Đường Phẩm Hạ. Mặc dù người nhà họ Đường không thể nói gì được, nhưng không đảm bảo chính xác khi nào tin đồn thất thiệt sẽ bị lan truyền. Huống hồ… Huống hồ không phải ai cũng giống như Đường nhị tỷ, đối tốt với cậu như vậy. Khi Khương Ngôn Mặc đến đón Tần Mậu, Tần Mậu đang nghĩ mãi không ra. “Nghĩ cái gì vậy?” Khương Ngôn Mặc không nhịn được búng trán đối phương, lại không nỡ dùng sức, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa, giống như đối đãi với sủng vật vậy. Nhưng sủng vật này là trên đầu quả tim hắn. Tần Mậu cũng không ngẩng đầu, mệt mỏi nói: “Không có gì.” Khương Ngôn Mặc trầm mặc, cười rộ lên, lại gần hôn lên mặt cậu: “Có phải liên quan đến Đường gia đúng không?” Tần Mậu không lên tiếng. Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, tỉ mỉ nhìn cậu: “Nói với tôi.” Tần Mậu nghe vậy liếc hắn một cái: “Sự việc ầm ĩ lớn như vậy, đương nhiên là em lo lắng.” Khương Ngôn Mặc hôn chụt một cái lên chóp mũi cậu, buông cậu ra, khởi động xe: “Chúng ta đi ăn cơm trước.” Tần Mậu không ngẩng đầu, buồn bực “Vâng” một tiếng, không nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]