Âu Lăng Dật vốn định im lặng ăn xong bữa sáng, nhưng trên người Âu Thiên Bảo phát ra địch ý càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng thậm chí có chút âm lãnh, làm cho y cả người không thoải mái, không thể không ngừng lại động tác.
Y tao nhã buông chiếc đũa trong tay, tay trái chống cằm, nghiêng đầu thẳng tắp, bĩu môi nhìn về phía Âu Thiên Bảo: “Anh hai nhìn tôi như vậy, là có chuyện gì sao?”
Nếu làm y ăn bữa sáng không vô, như vậy gã cũng không thể ăn. Âu Lăng Dật trong lòng hừ lạnh. Kiếp này mặc dù y tính toán ở Âu gia khiêm tốn làm người, nhưng nếu có ai đánh chủ ý lên đầu y, y cũng sẽ không trốn tránh. Cách tốt nhất để phòng thủ chính là tiến công, có chiêu gì cứ xuất ra đi, y đều tiếp hết.
Trong lòng Âu Thiên Bảo ghen ghét muốn chết, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm Âu Lăng Dật, không nghĩ tới cảm quan y sâu sắc như vậy, luôn cúi đầu dùng cơm cũng có thể phát hiện.
Bị y đột nhiên đặt câu hỏi, Âu Thiên Bảo tim đập mạnh đến loạn nhịp một chút. Thấy thiếu niên đối diện ngẩng đầu lên, cử chỉ tao nhã, không ngại không sợ, thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, gã đột nhiên một trận bỡ ngỡ trong lòng.
Miễn cưỡng đem biểu tình âm lãnh trên mặt chuyển biến thành vui vẻ tươi cười, Âu Thiên Bảo ổn định tâm thần mới mở miệng: “A, anh là nhớ tới chuyện sắp xếp cho Tiểu Dật đến trường học. Nhị thúc còn chưa có cho người an bài sao? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguyet-quang-thieu-nien/230806/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.