Chương trước
Chương sau
Ba người tương đối, yên lặng không nói gì, bầu không khí dần dần trở nên càng ngày càng xấu hổ, từ phía sau, một chiếc xe màu đen bóng loáng đậu ngay ven đường chỗ bọn họ đứng, một gã đàn ông to cao tráng kiệt mở cửa xe, hướng mấy người đi đến.
“Thiếu gia, Tiểu thư, đợi đã lâu, mời lên xe.” Đại hán hơi cúi người dơ tay.
Âu Thiên Bảo ngang nhiên dẫn đầu đến chỗ cửa xe đang mở, Âu Lăng Dật, Âu Lăng Sương chậm rãi ở phía sau đi theo.
“Papa!” Thấy người đang ngồi bên trong là Âu Hình Thiên chuyên tâm xem tệp văn kiện, Âu Thiên Bảo nhíu mày, nhưng nhanh chóng cao hứng phấn chấn lên bước vào, gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, chiếm cứ vị trí bên người Âu Hình Thiên.
“Phụ thân.” Âu Lăng Sương nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ tà tứ ngồi ở trong xe, trên mặt cũng hiện một chút kinh dị. Không nghĩ tới phụ thân bận rộn như vậy còn có thời gian đến đón Tiểu Dật, Tiểu Dật quả nhiên là khác với bọn họ, chính là đứa trẻ khiến mọi người yêu thích a. Âu Lăng Sương an tâm.
Âu Lăng Dật sớm cảm nhận được hơi thở của Âu Hình Thiến nên lúc này biểu tình cũng không thay đổi, chỉ thản nhiên ngồi xuống vị trí đối diện hai cha con ôm ôm ấp ấp đang nhìn mình, ngay tại cửa xe an tĩnh bắt đầu rơi vào trạng thái không quan tâm bất kỳ ai, lặng lẽ ngắm khung cảnh bên ngoài. Cùng người Âu gia ở chung một chỗ, y vĩnh viễn sẽ không thể quen với loại không khí hòa thuận vui vẻ, cảm giác không chân thật giống một tuồng hài kịch, khắp nơi lộ ra dấu vết giả dối.
- --Đọc FULL tại truyentop.net---
Âu Hình Thiên đột nhiên trông thấy con trai lớn xông lên xe, trong lòng kinh ngạc một chút, phản xạ có điều kiện ôm người gã cẩn thận, e sợ hắn khiến gã bị thương. Nhưng khi cha con hai người ôm nhau thành một khối, bắt gặp tiểu nhi tử lạnh lùng ngồi ở đối diện, ngay cả dư quang nơi khóe mắt cũng không bố thí cho hắn lấy một cái, Âu Hình Thiên bỗng dưng cảm thấy cánh tay đang bị con trai lớn ôm lấy như có vô vàn mũi dao đâm phải, cực kỳ khó chịu, cực kỳ muốn tách ra.
“Hôm nay ở trường học thế nào? Có ngoan hay không?” Âu Hình Thiên thản nhiên rút cánh tay ra khỏi Âu Thiên Bảo, vỗ vỗ đầu con trai lớn, đối xử với gã cưng chiều như trước, không có mảy may một điểm cách biệt.
Âu Thiên Bảo thỏa mãn, lại tiếp tục lao vào lòng Âu Hình Thiên, vô cùng thân thiết cọ cọ, vẻ mặt tận hưởng: “Hôm nay ở trường học thực thuận lợi. Bất quá, con nghe nói lớp em trai hình như có vài vấn đề nhỏ, có người trộm đáp án bài kiểm tra.”
Được bạn bè báo tin cho Âu Thiên Bảo biết chuyện Âu Lâu Dật bị chủ nhiệm mời đến văn phòng, sau lại tiến thẳng tới phòng hội nghị, Âu Thiên Bảo lược lược hỏi thăm một chút sự tình, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, nghĩ về nhà lại có đề tài trò chuyện, Âu Thiên Bảo biết cơ hội ngàn năm có một nhất định phải sớm nói cho Âu Hình Thiên.
Này cũng khó trách Âu Thiên Bảo không tường tận rõ ràng vốn dĩ Âu Hình Thiên xử lý vụ việc quyết đoán lôi lệ, không gây một tiếng động, rất nhanh đã dẹp yên. Sự tình gần như giải quyết xong xuôi êm đẹp, người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu rõ nội tình bên trong.
“Ừ.” Âu Hình Thiên cảm thấy cánh tay đang bị cọ không mấy thoải mái, hắn không yên lòng đáp lại một tiếng, đột nhiên đối diện động tác thân cận của Âu Thiên Bảo thực không quen. Nếu người đang nằm trong lòng hắn đổi thành bé con bảo bối thì thật là tốt biết bao a? Tuy rằng biết rõ mang theo suy nghĩ như vậy là quá mức bất công, nhưng hắn không thể ngăn cả nội tâm không ngừng suy nghĩ đến.
Kể từ khi Âu Thiên Bảo được sinh ra, cả cuộc đời của hắn đã từng bị vấy bẩn trong bóng tối nhơ nhuốc bỗng dưng xuất hiện một vệt sáng đơn thuần tốt đẹp, một người chỉ thuộc về hắn chưa bao giờ bị ô nhiễm bởi những thứ xấu xa. Nhưng là vệt sáng đó mỏng manh quá đỗi, yếu ớt quá đỗi, luôn cần hắn dốc hết toàn lực bảo hộ gã, cho nên hắn chỉ có thể đem hết thảy cố gắng của bản thân đối xử với con trai thật tốt. Loại thái độ này, có thể nói là hắn đang tự ép mình, mang theo một loại tâm lý bắt buộc, tuy rằng chân thành tha thiết, lại phảng phất tựa một loại gánh nặng, khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy mỏi mệt.
Mà Âu Lăng Dật hoàn toàn trái ngược, không cần hắn phải tận tâm che chở, không cần hắn phải khuynh hết toàn lực, hắn có thể mặc kệ, hắn có thể không quan tâm đến y, hắn có thể không góp mặt bên cạnh y trong suốt quá trình y trưởng thành, thế nhưng mà y vẫn lớn lên với tâm tư không toan tính, trong sáng đơn thuần, thánh khiết thiếu niên. Đây là kỳ tích hắn chưa một lần tưởng tượng đến, tựa như một nguồn ánh sáng trong sạch đột nhiên phá tan tầng tầng lớp băng bao bọc cõi lòng của hắn, sưởi ấm sinh mệnh hắn. Chồi non hạnh phúc tưởng chừng đã tàn lụi lại dần dần nảy sinh.
Cho nên hắn cảm thấy rằng, Âu Thiên Bảo xuất hiện ở cuộc đời hắn là chiếc đèn rọi lối khiến Âu Hình Thiên biết thế nào là tình cảm máu mủ, mà Âu Lăng Dật xuất hiện nửa đời sau của hắn, là một vầng thái dương bé nhỏ sưởi ấm sinh mệnh hắn. Đây là hai khái niệm, hai luồng xúc cảm hoàn toàn bất đồng, nhưng đáng tiếc, hắn hiện tại vẫn như cũ không thể rõ ràng nhận ra điểm không giống nhau giữa tình cảm hắn dành cho Âu Lăng Dật và Âu Thiên Bảo.
Đối với tâm lý vẫn còn mù mờ trong lớp sương mù, Âu Hình Thiên tâm tư trăm chuyển không ngừng, cuối cùng lựa chọn xem nhẹ. Hắn nhìn về phía thiếu niên không biết đang suy nghĩ cái gì, thanh âm tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch, so với lúc hắn nói Âu Thiên Bảo, càng nhiều thêm vài phần cẩn thận lấy lòng: “Dật nhi, cha đổi chủ nhiệm mới cho con có cảm thấy hài lòng hay không?”
- --Đọc FULL tại truyentop.net---
Giữa trưa tạm biệt con trai về trường học, hắn không nghĩ thì thôi, nhưng đã nghĩ lại càng cảm thấy bản thân cần phải có trách nhiệm, tình yêu của thầy cô trong môi trường giáo dục đối với con trai có tầm quan trọng vô cùng. Vì thế, hắn lại cố ý quay trở về, gây áp lực lên Hiệu trưởng khiến gã mau chóng đổi chủ nhiệm mới cho lớp Âu Lăng Dật. Tự thân hắn phỏng vấn rất nhiều người được đề cử, cuối cùng tuyển định chủ nhiệm Tiếu bộ dạng bình thường, nhưng là nhiệt tình sáng sủa, tinh thần phấn chấn bồng bột.
Chủ nhiệm Tiếu tuy rằng tuổi còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm giảng dạy, là một tấm chiếu mới toanh chưa từng trải đời, nhưng là con hắn cũng đã đủ kiệt xuất, hoàn toàn không cần đến giáo viên chỉ dạy thêm. Y chỉ là khuyết thiếu một người dám sát có tính cách niềm nở như chủ nhiệm Tiếu, cũng là một giáo viên cuốn hút người khác, cho nên, dựa vào một cỗ mạnh mẽ và may mắc cực lớn, chủ nhiệm Tiếu mới chân bước chân ráo vào nghề đã được giao trọng trách đặc biệt, trở thành chủ nhiệm chính thức ở trường Dục Đức tinh anh người người ao ước.
“Hài lòng.” Hồi tưởng nữ nhân trên người luôn dào dạt hơi thở ấm áp, Âu Lăng Dật gật gật đầu. Vị chủ nhiệm này tâm tư đơn thuần, tinh thần lực dư thừa, làm cho y cảm giác thực thoải mái, rất dễ chịu.
“Hài lòng là tốt rồi, nếu quá vài ngày con cảm thấy không thích nữa, papa lại đổi cho con.” trông thấy nhi tử thích thú, Âu cha trong lòng nói không nên lời phi thường thỏa mãn.
“A ~ hóa ra vốn dĩ Lão Vu Bà của lớp Tiểu Dật bị đình chỉ công tác là do phụ thân nhúng tay vào sao? Con nói không sai! Lão Vu Bà hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, ai lại có thân thế lớn có khả năng đuổi việc bà ấy kia chứ, không ngờ chính là phụ thân a. Thật tốt, Tiểu Dật không cần phải chịu đựng thêm nữa.” Âu Lăng Sương tổng hợp lại tin tức nghe được từ lúc chiều, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Âu Hình Thiên, hai mắt thiếu điều biến thành ngôi sao.
“Papa tại sao cũng biết chuyện này?” Trông thấy đề tài mình gợi lên lại phát triển theo hướng chính mình không tưởng tượng đến, Âu Thiên Bảo sắc mặt tái nhợt, trong lòng ghen tị rít gào, cả trái tim đau đớn kịch liệt, khiến hơi thở hắn không khỏi hỗn loạn, hít thở không thông.
“Buổi sáng ta có việc quan trọng cần đến trường học một chuyến.” Âu Hình Thiên không phát giác ra được tình trạng dị thường của Âu Thiên Bảo, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Phải không? Papa khẳng định là tới trường học vì có việc quan trọng, ngẫu nhiên biết được Âu Lăng Dật gặp tai họa, vì thể diện Âu gia mới thuận đường đi một chuyến đi? Âu Thiên Bảo tự cố não bổ, hoàn toàn không tin người cha bao năm qua của gã chưa từng tham dự một cuộc họp phụ huynh nào của mình, lại sẽ vì Âu Lăng Dật, thằng tiện chủng kia cố ý đến trường một chuyến.
Nghĩ như vậy, trong lòng gã thư thái hơn rất nhiều, tim đập cũng dần dần khôi phục vững vàng. Lần này, đối với sự xuất hiện khó đoán của Âu Hình Thiên, Âu Thiên Bảo cùng Âu Lăng Dật hai người một băng một lửa, nội tâm khó mà yên tĩnh một hồi, chỉ có thể cho rằng Âu cha bình thường nhân phẩm quá kém.
Ngồi ở đối diện, cảm giác được Âu Thiên Bảo cảm xúc vừa mới biến hóa, Âu Lăng Dật vẻ mặt khó lường nhìn hắn một cái, lại yên lặng ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Âu Thiên Bảo bị ánh mắt lạnh lùng của Âu Lăng Dật nhìn trúng, không hiểu vì sao bỗng thấy chột dạ một chút, vội vàng nói sang chuyện khác, cố gạt ra sau đâu cảm xúc quái dị: “Tháng sau, trường học kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp con sẽ biểu diễn đàn dương cầm độc tấu, khả năng lại giống năm ngoái sẽ nhận giải thưởng, phụ thân đến lúc đó người có đến xem không?”
Âu Thiên Bảo trên mặt tràn đầy chờ mong, từ lần đầu tiên hắn tham gia rồi nhận giải thưởng nhờ tiết mục diễn độc tấu đàn dương cầm trong ngày thành lập trưởng, về sau, Âu Hình Thiên cũng không còn tới tham dự cùng gã những ngày hoạt động như vậy, gã thực sự khao khát có thể đứng trình diễn trước mặt phụ thân, bày ra mọi mặt hoàn mỹ của mình.
“Đến lúc đó hãy tính, nếu có thời gian, ta nhất định sẽ đến.” Không đành lòng làm cho nhi tử thất vọng, Âu Hình Thiên đành trả lời lấp lửng không cho một câu khẳng định, bởi hắn cũng không chắc bản thân có thời gian. Âu thị trăm công ngàn việc như vậy, còn bao nhiêu chuyện cần hắn xử lý, thời gian nghỉ ngơi thậm chí chưa đủ để ngáp, nói không chừng ngay cả một phút cũng không dành cho Âu Thiên Bảo được.
“Vâng.” Biết phụ thân nói một là một, không thể trả giá so đo, Âu Thiên Bảo không dám tiếp tục dây dưa, sắc mặt ảm đạm xuống, nhưng nhanh chóng khôi phục tự nhiên. Chỉ cần có hy vọng là tốt rồi, tuy rằng mỗi lần phụ thân đều trả lời y chang, cơ mà gã vẫn luôn ôm một tia hy vọng mong manh.
“Tiểu Dật, hoạt động lần này em có đăng ký tham gia không? Biểu diễn cái gì thế?” Âu Thiên Bảo cho dù buồn bực trong lòng, nhưng không bỏ qua cơ hội tìm cách làm bẽ mặt Âu Lăng Dật, từ trên người y tìm điểm tự tin, thuận tiện ở trước phụ thân tự nâng mình lên. Tên tạp chủng này đã bao giờ được giáo dục hay chỉ dạy đàng hoàng đâu, ắt hẳn nó chả có tài cán gì cả, còn có thể trình diễn tài năng gì? Chỉ biết há miệng chờ sung mà thôi.
“Ừ, có tham gia.” Cảm nhận được hơi thở đối phương nồng đậm trào phúng, bản thân vốn không muốn để ý tới nhưng Âu Lăng Dật đột nhiên cảm thấy vẫn là đừng cho gã thoải mái, đắc ý như vậy, nếu không, không có việc gì lại cứ tìm việc chạy đến trêu chọc y, phi thường chán ghét.
- --Đọc FULL tại truyentop.net---
“Hả?”, “Cái gì?” Âu Thiên Bảo cùng Âu Lăng Sương không thể tin được đồng thời kêu to.
“Tiểu Dật, em cũng tham gia? A! Thật tốt quá! Chị đây chính là Hội trưởng câu lạc bộ âm nhạc đó nha. Nói cho chị biết em biểu diễn tiết mục như thế nào? Chị sẽ sắp xếp cho em đi tham quan sân khấu với diễn tập luôn, đợi đến khi em biểu diễn nhất định chị sẽ trang hoàng thật lộng lẫy!” Âu Lăng Sương đối với em trai lần đầu tiên phá lệ tham gia hoạt động tập thể, biểu tình hưng phấn dị thường.
Đối diện Âu Hình Thiên cũng nhìn về phía con trai bảo bối, vẻ mặt hứng thú. Đúng rồi, năm nay kỷ niệm ngày thành lập trường nhất định phải tham gia, trở về phải kêu Raymond sắp xếp lại thời gian, đây chính là lần đầu tiên bảo bối xuất hiện trước đám đông, ý nghĩa trọng đại! Hắn nhất định phải góp mặt trong sự kiện trọng đại này!
“Em biểu diễn nhị hồ độc tấu. Trở về có chút chuyện vụn vặt muốn nhờ chị Lăng Sương giúp em chuẩn bị một chút, có được không?” Âu Lăng Dật dùng cặp mắt long lanh chờ mong hướng về phía Âu Lăng Sương, hết chớp rồi nháy, khiến cô bị manh đến chết.
“Được chứ, được chứ, có phiền toái gì đều giao cho chị hết.” Âu Lăng Sương không ngừng gật đầu, bổ nhào vào người thiếu niên vừa kéo vừa ôm, còn nhịn không được thơm thơm mấy phát.
Âu Hình Thiên đang ngồi phía đối diện bị một màn đỏ mắt, cố nén suy nghĩ tiến lên tách thân thể hai người ra, dời tầm mắt.
Âu Thiên Bảo nghe thấy tên tiết mục mà Âu Lăng Dật sẽ biểu diễn, lập tức phì cười: “Nhị hồ độc tấu? Ha ha, tầm thường quá đi mất. Chắc là khi còn ở làng chơi mẹ em hay ai đó đã dạy cho em a? Cũng là tiện nghi nha, đang không vớ được một món hời, dựa vào điều kiện sống của em chỉ có thể như vậy.”
“Âu Thiên Bảo, con có biết mình đang nói cái gì không, hả? Âm nhạc là thứ vô giá, không phân biệt thể loại hay nhạc cụ. Tại sao con lại có suy nghĩ nông cạn cho rằng nhị hồ là tầm thường? Mau xin lỗi em trai cho ta!” thật lòng mà nói lời kia của Âu Thiên Bảo cũng chẳng lọt được vào tai Âu Lăng Dật, nhưng phi thường kích thích thần kinh của Âu Hình Thiên. Ngữ khí hắn cất lên thậm chí mang theo một tia thô bạo, mất hết sự ôn nhu của ngày trước.
Hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ của Âu Lăng Dật vĩnh viễn là cái gai trong lòng hắn, không đụng tới đã âm ỉ đau, mà một khi đụng phải, lại càng đau không tả xiết. Chỉ cần nghĩ tới bản thân đã từng vứt bỏ y, nếu mảy may biến y thành một đứa trẻ quái gở, hắn liền hận không thể bóp cổ chính mình, vậy nên khi hắn nghe phải lời châm chọc của người khác hướng về con trai bảo bối, Âu Hình Thiên không khỏi cảm thấy chói tai, nội tâm huyết khi mạnh mẽ trào dâng.
“Phụ thân ~ papa, cha làm sao vậy?” Âu Thiên Bảo mở to hai mắt, vẻ mặt như chú cún bị tổn thương, nước trong hốc mắt rục rịch muốn rơi, trông bộ dạng sẽ ngay lặp tức ngã nhào xuống dưới.
“Gặp chuyện hở tí là khóc, đối xử với em trai lại không tốt, con là một nam nhân, thứ ta muốn con học là sự mạnh mẽ kiên cường, nhưng đổi lại thứ ta thấy là lòng dạ hẹp hòi. Do ta không giáo dục tốt, dưỡng con thành một người ích kỷ như vậy.” Âu Hình Thiên quay đầu, không hề mềm lòng. Trong lòng âm thầm ghen tị, hắn có thể mặc kệ, nhưng là lấy lời nói thương tổn em trai ruột thịt của mình, hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Dật nhi sinh ra không thể tự mình lựa chọn số phận, y không sai, sai là chính người làm cha như hắn không biết cách làm tròn bổn phận.
“Papa, con sai rồi. Người nhìn con đi a, con biết sai rồi, người đừng giận con, đừng không để ý tới con!” trông thấy Âu Hình Thiên không đoái hoái gì đến gã nữa, ngoảnh mặt đi, biểu tình thất vọng cùng ánh mắt cũng lười không cho gã, Âu Thiên Bảo tâm hoảng ý loạn, hối hận lẫn ghen tị xông vào tâm trí khiến lúc gã mở miệng không thể can ngăn.
“Người con nên xin lỗi không phải ta.” Âu Hình Thiên cúi người nhìn con trai lớn gần ngay trước mắt, ngữ khí uy nghiêm.
“Âu Lăng Dật, anh sai rồi, thực xin lỗi. Anh không nên nói những lời đó với em, em tha thứ cho anh đi.” Âu Thiên Bảo kinh hoảng lảng tránh tầm mắt y, vội vàng quay đầu, đối diện gương mặt không cảm xúc đang xem hai người diễn Âu Lăng Dật, cố gắng giải thích.
Âu Lăng Dật cảm thấy tình cảnh trước mắt thật sự nhảm nhí đến vớ vẩn, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Y từ lâu đã không còn bận tâm tới mọi lời Âu Thiên Bảo nói, nên những lời trào phúng kia chưa hề đả động được đến y, không biết tại sao Âu Hình Thiên phải mất công gióng trống khua chiêng so đo đến thế, không còn như xưa đối với Âu Thiên Bảo nhắm mắt dung túng.
“Anh xin lỗi em nhưng em vẫn không tha thứ cho anh sao?” Bắt gặp Âu Lăng Dật bình tĩnh nhìn chính mình, Âu Thiên Bảo trong lòng có chút không yên, cảm giác không ổn.
“Không thành tâm xin lỗi thì miễn đi, tôi chán ghét bị lừa dối.” Bạn nhỏ Âu ngữ khí cứng nhắc trần thuật quan điểm của bản thân, một chút cũng không cho đối phương thể diện.
Âu Thiên Bảo cúi đầu, hai mắt oán độc tràn ngập, gằn lên những đường máu đỏ tươi, răng nanh cắn chặt cánh môi mỏng muốn chảy máu. Quả nhiên, thằng tạp chủng này không làm nhục mình thì nó sẽ không thống khoái! Sớm muộn tao cũng phải cho mày nếm mùi đau khổ, chống mắt lên mà xem!
Quan sát hai đứa con, một người tương đối lạnh lùng, một người cúi đầu không nói. Âu Hình Thiên biết cải thiện mối quan hệ giữa hai người không phải chuyện một sớm một chiều sẽ thành công, đành bất đắc dĩ mở miệng: “Lần này xem như là bài học cho con đi, về sau không có chuyện tái phạm.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Nghe xong lời hòa giải của Âu Hình Thiên, Âu Thiên Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngập tràn nước mắt, trông qua có chút đáng thương.
Thấy gã cos vai thiếu nữ nhà lành bị yêu quái hãm hại, trông đáng thương tựa đóa hoa sen bị vùi dập bởi dòng đời bạc bẽo, Âu Lăng Sương cùng Âu Lăng Dật dứt khoát quay đầu. Đỉnh vãi ~ Âu Thiên Bảo, cậu một ngày không cosplay là chết có phải không, cậu một ngày không diễn thiếu nữ yếu đuối là tâm trạng không yên có đúng hay không? Âu Lăng Sương nội tâm phát điên.
Nhìn con trai lớn bày ra bộ dáng thẹn thùng, yếu đuối đáng yêu, Âu Hình Thiên trong lòng từng trận phiền chán, nghiêm trọng nghi ngờ chính mình: Ta là không phải nhầm rồi đi? Luôn sủng nó, che chở nó, thay nó che chắn hết thảy mưa gió, đối với yêu cầu của nó hữu cầu tất ứng, lại khiến nó trưởng thành thành cái bộ dạng mỏng manh đụng tí là vỡ, tâm tính hẹp hòi, về sau độc lập thì nó còn biến ra cái dạng gì nữa bây giờ?
Trong lòng ẩn ưu, Âu Hình Thiên cảm xúc chùng xuống, tiện đà nghĩ đến, một ngày nào đó, tiểu nhi tử cũng sẽ rời đi khỏi vòng tay hắn tự sống cuộc đời của mình, hắn sắc mặt lập tức chuyển sang âm trầm, trong lòng có loại dục vọng muốn tiêu diệt hết thảy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.