Âu Hình Thiên cùng Âu Thiên Bảo một đường trầm mặc không nói, trở lại phòng bệnh. “Papa, người cũng thấy đó! Con đã cố gắng đối với em trai thực sự hạ mình, nhưng là em trai sao lại có cái thái độ như vậy?!” Âu Thiên Bảo đặt mông ngồi xuống mép giường, vẻ mặt phẫn uất nhìn về phía phụ thân gã oán giận. “Em trai một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu! Dám có lời nói khinh thường con trước mặt papa với Nhị thúc?” Âu Thiên Bảo lặng lẽ quan sát thần sắc Âu Hình Thiên, thấy biểu tình hắn dần dần biến thành đen, hình như có chút bất mãn, trong lòng gã vội mừng thầm, tiếp tục thêm mắm dặm muối. Âu Lăng Dật là do mày ngay cả đạo lí đối nhân xử thế căn bản cũng không hiểu. Tao đi giải thích, mày thế mà dám chán ghét tao, nhưng cũng coi như giúp tao diễn một vở kịch anh em tình thâm trước mặt papa, gia tăng sự hảo cảm của tao và sự vô lễ của mày đi? Sao tao có thể dễ dàng để cho mày trực tiếp làm bẽ mặt tao như vậy? Hiện tại không phải tao gây khó dễ cho mày, mà chính mày tự đưa nhược điểm lên kêu tao dùng đúng hơn! Âu Thiên Bảo trong lòng tràn đầy đắc ý, nhìn về phía phụ thân gương mặt càng thêm ai oán, giọng nói càng tăng thêm ngữ khí. Âu Hình Thiên thong thả đến trước mặt con trai lớn còn đang tỏ thái độ, hơi khom người, cúi đầu nhìn thẳng mắt đại nhi tử, con ngươi hắn sắc bén lợi hại: “Nói đủ chưa, Thiên Bảo!? Chuyện tình lần này hoàn toàn một tay con tự biên tự diễn, thậm chí gián tiếp làm hại em trai bị thương còn giả vờ thương thế bản thân rất nặng. Cuối cùng thì sao, con thực sự phát bệnh, dẫn đến em trai con không quản là con có lỗi trước hay là nó vẫn đang trong tình trạng gãy xương, cứu con từ tuyệt lộ trở về khiến vết thương nặng hơn. Con đối Tiểu Dật giải thích chính là lẽ đương nhiên. Nó cự tuyệt lời xin lỗi của con chính là quyền của nó. Nếu con thành tâm muốn cùng em trai ở chung hòa bình, không bằng bình thường tỏ ra một chút thành ý, biểu hiện thật tốt, đừng ở chỗ này với ta tỏ ra oán giận. Chuyện hôm nay, lời nói ra liền thôi, ta sẽ coi như không còn để trong lòng. Về sau, đừng để ta thất vọng thêm về con!” - --Đọc FULL tại truyentop.net--- Ngữ khí nghiêm khắc dạy bảo, hắn vỗ nhẹ bả vai Âu Thiên Bảo, thần sắc đen tối không rõ. “Vâng papa, con đã hiểu!” Trông thấy biểu tình phụ thân khó lường, ánh mắt như đao, giống như có thể đâm thẳng xuyên qua cõi lòng mình, Âu Thiên Bảo không dám mang tâm tư tiếp tục nói xấu Âu Lăng Dật, sợ hãi lên tiếng trả lời. “Tốt! Ta sẽ mau chóng an bài bác sĩ kiểm tra toàn thân con một lần, nếu không có vấn đề gì, để bác Ngô đến đón con trở về Âu gia trước. Nghỉ ngơi cho thật tốt. Ta còn việc, không ở với con nữa.” Nhìn vẻ mặt con trai sợ hãi, Âu Hình Thiên biết lời của hắn đã lọt vào tai Âu Thiên Bảo, gật đầu, dặn dò một phen, song lập tức cất bước ra khỏi phòng. Đợi bóng dáng Âu Hình Thiên khuất sau cánh cửa, Âu Thiên Bảo vô lực ngã xuống giường, lấy chăn đắp kín qua đầu, ánh sáng xung quanh không lọt vào được chỗ gã, thay thế là màu đen tĩnh mịch, một trận rung động nhẹ nhàng, theo sau đó truyền ra âm thanh khóc nức nở. Âu Hình Thiên mang nét mặt âm trầm, u ám rời phòng bệnh, cước chân không hề dừng lại thẳng đi đến phòng họp công ty, trên đường lôi điện thoại ra nhấn số gọi: “Hình Thiến, Dật nhi thế nào?” “Tiểu Dật vừa mới ngủ, làm sao vậy anh hai?” Âu Hình Thiến cố ý đè thấp thanh âm từ điện thoại truyền đến. “Nói bảo tiêu canh trừng cẩn thận, em hãy đến phòng họp, anh có việc cho em làm.” Biết được tiểu nhi tử rốt cục đã ngủ, nghĩ đến hẳn là miệng vết thương vẫn còn đau, đường nét cứng rắn trên mặt Âu Hình Thiên nháy mắt mềm mại, khóe miệng cũng giương cao. “Được, em lập tức đến đó.” Đầu dây bên kia, giọng nói anh trai vô cùng nghiêm túc, Âu Hình Thiến không dám chậm trễ, chỉ vài phút sau đã có mặt tại nơi hẹn. Trong phòng họp. Âu Hình Thiên hai chân thon dài vắt chéo, ngồi trên ghế dựa một tay đặt ở chỗ vịn, nghiêng đầu, mặt không chút biểu cảm dừng mắt tại cửa sổ bên ngoài, những bóng đèn đường trở nên rực sáng trong màn đêm chiếu lên người hắn, bất giác bầu không khí xung quanh Âu Hình Thiên đều bị hắn làm cho tĩnh mịch, thờ ơ đến cô độc. “Anh hai, em tới rồi.” Âu Hình Thiến bộ dáng gấp gáp đẩy cửa đi vào thấy biểu tình ủ dột của anh trai, không khỏi giật mình mà thả chậm cước bộ, đứng đối diện ghế hắn, cẩn thận cất giọng. “Ừ.” Được em trai gọi tỉnh, thần trí Âu Hình Thiên đang suy nghĩ xâu xa từ từ trở về, hắn thu lại hơi thở cô tịch lạnh như băng bao bọc toàn thân, xoay ghế nhìn về phía Âu Hình Thiến. “Anh gọi em đến là có điều muốn nói cho em biết, anh quyết định tiếp tục tìm kiếm trái tim phù hợp với cơ thể Thiên Bảo.” Thẳng tắp nhìn về phía Âu hình thiến, Âu Hình Thiên ngữ khí nghiêm túc mà thận trọng. “Hả?” Âu Hình Thiến đột nhiên nghe thấy anh trai đề ra phương án mà hắn ta chưa từng dám nghĩ, trong nháy mắt hoài nghi chính mình có hay không nghe nhầm, miệng mở to, giật mình ngốc nghếch vài giây không có phản ứng. “Đừng trưng cái bộ mặt ngốc nghếch đó trước mặt anh. Anh đã quyết định rồi, trước tiên tìm kiếm ở diện rộng, nhưng vẫn nên đặt trọng tâm vào khu vực dân tộc thiểu số, việc này em hẳn là biết!” Ngón tay hắn nhịp nhàng gõ mặt bàn, trong lúc em trai đang ngây người chợt bừng tỉnh, Âu Hình Thiên cau mày tiếp tục phân phó. “Đương nhiên em biết! Bất quá, anh hai, anh đây là… Anh sẽ không gây thương tổn cho Tiểu Dật nữa sao?” Âu Hình Thiến vẻ mặt khó tin, thật cẩn thận hỏi. Thấy em trai hỏi ngược lại mình, dường như không tin tưởng hắn, Âu Hình Thiên suy sụp ngã xuống ghế dựa, vẻ mặt chua xót đưa tay vịn đầu: “Thương tổn Dật nhi? Hiện tại, cho dù là nó không khỏe một chút, tâm tư anh đều như bị đao cứa qua. Ngay cả thú vật cũng có tình phụ tử, bản thân anh tuy có lãnh khốc, máu lạnh đến đâu cũng không vì thế mà trở thành ngoại lệ!” Dứt lời, Âu Hình Thiên cảm thấy quá vô vị bật cười không rõ, trên mặt biểu tình nét trào phúng thật sâu, là cười bản thân hắn ngu dốt, hay cười bản thân hắn thất bại. “Anh hai, anh có thể nghĩ thông suốt tất nhiên là điều tốt. Tiểu Dật nói như thế nào cũng là con của anh. Có một đứa nhỏ vừa thông minh, vừa nhu thuận như vậy, chính là phúc lớn a! Em hâm mộ còn không hết. Anh nếu mà còn làm chuyện gây tổn thương Tiểu Dật, sớm muộn gì đều phải hối hận…” Nhị thúc tâm tình thả lỏng, liền lâm vào trạng thái lải nhải vô hạn tuần hoàn, không thể tự kềm chế. “Câm miệng! Gọi em đến là để em đi làm chuyện này, không phải ngồi nghe em lải nhải. Còn không mau xuống dưới sắp xếp?” Âu Hình Thiên bị em trai chọc tức trán nổi đầy gân xanh, rốt cục không thể nhịn được nữa mở miệng đánh gãy. “Hả! Mắc mớ gì em phải đi sắp xếp? Tiểu Dật thương thế còn chưa khỏi, em làm sao có thể rời đi?!” Nghe yêu cầu của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến hồi thần, thét ra một tràng tiếng kêu cực kỳ bi thảm và sợ hãi. “Em là muốn anh ép em đi, hay là tự mình thong thả? Chuyện quan trọng như vậy không do em phụ trách thì do ai?” Âu Hình Thiên đứng lên, một tay đút túi, một tay để lộ ra một phần vạt áo, bắt gặp chỗ sườn có khẩu súng lục im lặng treo dưới tây trang được đặc chế tinh xảo, đẹp đẽ, vẻ mặt hắn tàn nhẫn mỉm cười. “Anh hai! Em lập tức đi ngay!” Âu Hình Thiến vừa nhìn thấy sắc khí lạnh lẽo chớp loáng bên hông hắn, nhanh chóng thức thời câm miệng, trong vòng ba giây biến mất khỏi tầm mắt Âu Hình Thiên. “Hừ, hóa ra em chạy nhanh thật đấy. Không đem em đuổi đi làm sao anh cung Dật nhi có thể bồi dưỡng cảm tình?” Đợi em trai vắt chân lên cổ chạy mất không thấy bóng dáng, Âu Hình Thiên vẻ mặt oán niệm thầm nghĩ. Ngày hôm sau. Đồng hồ sinh học của Âu Lăng Dật chính xác đánh thức y như mọi ngày, bức màn phòng bệnh lộ ra từng đợt từng đợt nắng sớm vàng nhạt nhè nhẹ, rơi tại vết thương được bao phủ bởi băng gạc trắng muốt. Y nhìn chằm chằm bức màn đan xen những màu vàng cam lung linh cực điểm, hai mắt mở to ngốc ngốc, mơ hồ tự hỏi bản thân đang ở phương nào. “Ha ha, không ngờ Dật nhi thức dậy vào buổi sáng lại có bộ dáng dễ thương như vậy!” Luôn túc trực bên người con trai vào lúc y chìm vào giấc mộng, đến khi y tỉnh liền may mắn thưởng thức được khung cảnh y rời giường vô cùng xinh đẹp, Âu Hình Thiên bị chính nét mặt khả ái của Âu Lăng Dật làm cho bật cười. “Cha tại sao ở đây? Nhị thúc đâu?” Nghe thấy giọng nói Âu Hình Thiên trêu chọc, Âu Lăng Dật cả người đề phòng, biểu tình ngơ ngác lập tức biến mất. Thấy tiểu nhi tử vừa phát hiện được sự xuất hiện của mình thanh âm bất giác chuyển sang đề phòng, Âu Hình Thiên trong lòng bất đắc dĩ thở một hơi dài, trên mặt biểu tình lại lạnh nhạt như trước. “Nhị thúc con có việc cần làm, về sau đều do ta tới chăm sóc con!” Cất bước đi đến phía trước cửa sổ, kéo ra bức màn, làm cho ánh mặt trời tràn vào phòng bệnh, Âu Hình Thiên sắc mặt khôi phục một chút tươi sáng, tâm tình rất tốt trả lời. “Tôi không cần người chăm sóc!” Không muốn cùng nhân vật phiền toái tiếp xúc, Âu Lăng Dật cướp lời, bất mãn cự tuyệt. “Con chính là cần người chăm sóc!” Âu Hình Thiên cầm chiếc khăn dùng nước ấm làm ướt, tiến sát giường Âu Lăng Dật chuẩn bị lau mặt giúp y. Âu Lăng Dật đoạt lấy khăn mặt, dùng tay phải lành lạnh cẩn thận đem mặt lau thật khô, thẳng tắp nhìn về phía Âu Hình Thiên, thái độ kiên định, giống như đang nói: Cha xem, tôi nói, tôi có thể tự mình chăm sóc. Còn không mau đi! Nhìn dáng vẻ tiểu nhi tử cố chấp đuổi y cho bằng được, rất giống một con mèo đang hướng hắn giận dỗi, trái tim Âu Hình Thiên mềm nhũn, cơ thể cũng quên mất mệt mỏi. Xuyên thấu gương mặt khả ái kia, hắn buồn cười cười khẽ đứng lên, ngữ khí thập phần thoải mái. Cảm giác được trên người Âu Hình Thiên một luồng tinh thần lực sung sướng dao động ồ ạt truyền đến, Âu Lăng Dật trừng mắt, trong lòng tuy rằng nghi hoặc người này thất thường, lại vẫn là nhanh chóng điều động thần thức, hấp thu năng lượng phát ra từ người này. Âu Hình Thiên quan sát thái độ ngang ngược của Âu Lăng Dật, thấy mắt y híp lại thành một đường không rõ, Âu Lăng Dật ngồi bất động, bộ dáng cực kỳ thoải mái hưởng thụ, lòng hắn khẽ cười thầm, lặng lẽ bước sang chỗ con trai, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ. Xúc cảm mềm mại đã lâu không sờ đến khiến hắn có chút nhung nhớ, mắt phượng hẹp dài bắt chước Âu Lăng Dật híp lại, chuyên tâm cảm thụ. Nếu hiện tại có người chụp cho hắn và y cảnh tượng này lưu kỷ niệm, ắt hẳn mọi người ai cũng đều phát hiện, biểu tình cha con hai người không có sai biệt, tương tự giống nhau trăm phần trăm. “Cha!” Âu Lăng Dật vừa hoàn hồn liền phát hiện Âu Hình Thiên tay đặt trên đỉnh đầu mình tùy ý đùa nghịch, vẻ mặt chán ghét tức khắc hiện ra. Âu Hình Thiên bị con trai vỗ, không chút tức giận, hắn xoa xoa ấn ký màu đỏ do đánh mà thành ở mu bàn tay, thoả mãn mỉm cười, cất tiếng: “Dật nhi, papa quyết định mời phóng viên tới mở một cuộc họp báo lần nữa, đợi ít phút sẽ có người giúp con xử lý trang phục, con nhịn một chút, ta mau chóng công khai thân phận của con.” Bữa tiệc được con trai lớn bày mưu mà làm hỏng, Âu Hình Thiên chỉ có thể nghĩ biện pháp mau chóng bù lại, trên đời này y đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện, đối tiểu nhi tử thực bất lợi. “Tôi không cần cái thân phận đó ở Âu gia!” Âu Lăng Dật nghe xong Âu Hình Thiên nói, thản nhiên cất giọng, trong lòng chán ghét càng sâu. “Tại sao? Có phải con còn giận ta không? Dật nhi ngoan! Papa mang con trở về là muốn chăm sóc con thật tốt, là muốn bù đắp lại những điều ta không thể làm trước kia. Chuyện ta làm con bị thương, là do ta không chú ý, lỗi của ta. Con cho ta thêm một cơ hội đi, có được không?” Âu Hình Thiên ngồi xuống bên cạnh tiểu nhi tử, vẻ mặt hết sức chân thành, mềm giọng giải thích. Biểu tình Âu Hình Thiên ôn nhu đến cực điểm, ngón tay khẽ nhúc nhích, ý đồ kéo Âu Lăng Dật vào lòng ôm y, yêu thương y, lại cũng sợ y sẽ kháng cự, nhất thời bất đắc dĩ do dự. “Cha tìm tôi đem trở về vốn dĩ không phải vì muốn chăm sóc tôi!” Âu Lăng Dật cảm thấy phiền, không muốn tiếp tục nghe thanh âm của Âu Hình Thiên lải nhải, y quay đầu bình tĩnh trực tiếp đối diện với mắt hắn, vạch trần lời nói dối. Âu Hình Thiên đang định nói thêm, không ngờ liền bị một câu của Âu Lăng Dật đánh gãy, những lời sau đó nghẹn ngay cổ, dẫu biết rằng hắn phải nói, lại không thể, dẫu biết rằng hắn đã từ bỏ ý định kia, rốt cuộc phun không được. Hắn vốn đã hoài nghi, lấy năng lực cùng sự thông minh cơ trí Âu Lăng Dật so với người khác luôn là một trời một vực, ít nhiều cũng loáng thoáng phát giác dụng ý của hắn thuở ban đầu, nhưng khi chính tai mình xác nhận lời vạch trần, loại đả kích này trong nháy mắt đánh vào tâm trí hắn. Hắn cảm giác bản thân hiện tại nơi trái tim đang có vô vàn vết nứt, cả người cương lãnh, trí óc trống rỗng đình trệ. Lặng im nửa ngày, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt thuần khiết của nhi tử, giọng trầm xuống, ánh mắt phẳng lặng không có lấy một gợn sóng: “Đúng vậy, cha khi ấy đưa con về Âu gia xác thực không hề đối con thật lòng. Nhưng là, dần dần, ta nhận thức được chính mình đã quá sai lầm, hơn nữa, ta bây giờ rất hối hận muốn bù đắp tất cả cho con! Mặc kệ động cơ ác ý của ta lúc trước dành cho con ra sao, mặc kệ ta đã từng có suy nghĩ về con thế nào, lần này ta sai hoàn toàn, lần này là ta khiến con tổn thương, khiến con trở nên bài xích, cự tuyệt ta, ta đều biết ta thực sự sai rồi. Con đóng cửa lòng lại, không muốn tiếp xúc với ta, nhưng ta vẫn muốn ở cạnh con, bồi con mỗi ngày, thay cho lời xin lỗi muộn màng. Con là con ta, chẳng sợ con lạnh nhạt, không cần ta dẫu mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí là cả đời, ta nhất định vĩnh viễn ở cạnh con!”. - --Đọc FULL tại truyentop.net--- Trải qua biết bao biến cố, Âu Hình Thiên đã thấu cảm giác nơi cõi lòng, hắn không chút do dự thẳng thừng bày tỏ, càng nói càng hăng say, nội tâm hắn dường như được giải thoát, một trận thoải mái. Đúng vậy, Dật nhi trước sau chính là con hắn, xem như hắn có sai lầm, nhưng chỉ cần có thời gian, hắn tự tin mình có thể bù đắp đầy đủ, sửa sai thành đúng. Thời khắc này, hắn không khỏi cảm tạ trời xanh, đã cho hắn cùng Dật nhi chảy chung một dòng máu, thứ đó tựa sợi dây vô hình gắn kết hai người, ràng buộc bọn họ, không thể dễ dàng dùng vài ba câu liền cắt đứt. Âu Lăng Dật không nói, trực tiếp bỏ qua một đoạn dài Âu Hình Thiên bộc bạch, híp mắt, chuyên tâm hấp thu nguồn năng lượng ấm áp trên người hắn cuồn cuộn tỏa ra. Năng lượng không những dồi dào mà còn ấm áp, dẫn đến cơ thể y thực thoải mái tận hưởng, thầm nghĩ Âu Hình Thiến và Âu Hình Thiên đều có loại năng lượng giống hệt nhau. Người luôn âm trầm lãnh khốc như Âu Hình Thiên thế nào có khả năng đối chính mình truyền đến loại cảm xúc ấm áp dao động mãnh liệt? Đừng nói, Âu Hình Thiến cố tình đeo mặt nạ Âu Hình Thiên tới tìm mình để trêu đùa đi? Nội tâm nghi ngờ, bé nhỏ Âu suy cho cùng vẫn là con nít, nghĩ cái gì liền làm cái đó, vì thế y không chịu để yên, bắt đầu động đậy, dùng móng vuốt tròn trịa không có lấy một tia nguy hiểm xoa lên mặt Âu Hình Thiên, vẽ theo đường nét trên cằm hắn vuốt tới mang tai, chẹp miệng, ngữ khí nghiêm túc: “Nhị thúc, không cần giả trang phụ thân! Không lừa được con đâu!” Tình cha như núi Thái Sơn, Âu Hình Thiên biểu tình cực kỳ bình tĩnh nhìn tiểu nhi tử, mong chờ phản ứng y sau lời tâm tình của mình, lại nhận được hành động hết vuốt thì nắn, kính cẩn cào cào bóc đi lớp da trên mặt hắn. Ồ, da hắn sắp rách rồi này. Lòng hắn từ trạng thái hừng hực chiến đấu đã chuyển sang giai đoạn nguội lạnh, cảm xúc ngưng trệ đóng băng. Trên chán hiện ba đường hắc tuyến sâu đậm, đỉnh đầu có một đám quạ đen làm cameo* “Quác quác” kêu to bay qua. (Cameo: khách mời) Kết luận, kháng chiến trường kỳ lần một của Âu cha và Âu con, Âu cha hoàn toàn thất bại mà chấm dứt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]