Nghe lời này, Chu Trạch Diên sửng sốt, có chút mờ mịt nói: “Ông mấy tuổi thì bước vào thời kì thanh xuân?“
Bạch Khôn nổi đóa, mắng: “Ông là cái đồ ngu xuẩn! Có thể bắt được trọng điểm hay không!?“
Chu Trạch Diên hơi ủy khuất nói: “Tôi đây không phải muốn tính xem ông giấu tôi mấy năm à.“
Bạch Khôn hoàn toàn không còn hơi sức đâu, xoay người kiểm kê rượu, không để ý tới Chu Trạch Diên nữa.
***
Bảo mẫu đẩy xe ra thảm cỏ chơi, Chu Nhâm vừa tan sở dừng xe ở cửa, xuống xe đi tới ôm bé con, bé con vui vẻ dùng cái tay mập mạp nắm cổ áo tây trang của Chu Nhâm, nhếch cái miệng nhỏ nhắn chưa có răng cười, nước miếng trong suốt vương bên khóe miệng, một đôi mắt to ngập nước lộ ra sự thông minh cơ trí.
Chu Nhâm cảm khái: “Giống như đúc ba con lúc bé.“
Bảo mẫu nói: “Tôi thấy cũng rất giống Nhị thiếu gia đó.“
Chu Nhâm suy nghĩ một chút, nói: “Trạch Tục cũng giống anh trai nó.“
Bảo mẫu nói: “Đúng rồi, mới nãy Nhị thiếu gia gọi điện thoại nói tối không về ăn cơm, đi chơi cùng bạn học.“
Chu Nhâm “ừm” một tiếng.
”Nhị thiếu gia dạo này luôn về rất khuya, gọi điện thoại cũng thần thần bí bí,” Bảo mẫu kể chuyện bát quái gần đây nhất, “có phải là yêu cô nào hay không nha?”
Chu Nhâm đặt bé vào lại trong xe nôi, đắp chăn cho bé, nói: ”Đẩy nó vào đi, trời nổi gió.”
Bảo mẫu đẩy bé con đi vào, Chu Nhâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/3215317/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.