An Khiết cầm một hộp quà được gói vô cùng xinh đẹp, mặt mũi tươi cười đi tới trước mặt Chu Trạch Diên: “Surprise–!“ 
Chu Trạch Diên lúng túng từ trên thảm bò dậy, kéo ra nụ cười gượng gạo, hỏi: “Em về lúc nào vậy?“ 
“Rạng sáng nay máy bay mới hạ cánh, em về phòng ngủ hơn 4 giờ, đặc biệt tới mừng giáng sinh với anh,“ An Khiết nhét hộp quà vào tay Chu Trạch Diên, cười nói: “Có phải rất vui không anh?“ 
Khóe miệng Chu Trạch Diên co quắp một cái, hắn chẳng vui chút nào đâu. 
An Khiết nhìn quanh một vòng, khen: “Trong nhà của anh có không khí ngày lễ quá đi, em tới giúp anh trang trí.“ Nàng cầm mấy món đồ trang trí dưới đất lên, cẩn thận treo lên cây thông nô-en. 
Nhìn nàng vui vẻ như thế, Chu Trạch Diên sờ mũi, nói: “An Khiết, em chớ vội, anh có chuyện muốn nói với em.“ 
An Khiết nghiêng đầu, khẽ cười: “Anh cũng có quà muốn tặng em hả?“ 
“Không phải món quà gì khiến em vui vẻ đâu.“ Chu Trạch Diên nói, “Chúng ta chia tay đi.“ 
*** 
Hôm nay là giáng sinh nhóm thanh niên nam nữ nhốn nháo hơn thường lệ, buổi chiều vừa quá nửa, công ty từ trên xuống dưới chẳng ai còn lòng dạ nào làm việc mà chỉ nóng lòng muốn tan làm ra về. Chu Nhâm nhìn đồng hồ đeo tay, kêu Trương Kiến thông báo cho các bộ phận tan việc, chỉ chốc lát bên ngoài vang đến tiếng hoan hô một mảnh. 
Từ giữa trưa tuyết bắt đầu rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, trái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/3215309/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.