Bạch Anh Đường tuy đã ra viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng tình huống vẫn như cũ, bên công ty vẫn cần Bạch Khôn tọa trấn. Cho nên gã không thể ngồi lâu ở Chu gia, một lát sau liền nói phải đi.
Chu Trạch Diên gắng gượng đi tiễn gã, trở lại liền nằm trên ghế sa lon, cảm thấy mình không thể tự chăm lo cho bản thân được.
Người giúp việc lại đây hỏi hắn: “Nhị thiếu gia, cơm trưa muốn ăn gì ạ? Cậu thích ăn cay, nấu canh thịt cay có được không?“
Chu Trạch Diên ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn, nói: “Cô nếu dám cho tí ti ớt vào món ăn, tôi liền! Chết cho cô xem!“
Cơm trưa ăn nửa chén cơm nhỏ thêm mấy miếng rau xanh, hắn liền nằm lại trên ghế sa lon xem tivi, chỉ một chốc người nong nóng váng vất.
Vẫn nhờ bảo mẫu cảm thấy mặt hắn đỏ bất thường, kêu mấy tiếng cũng không phản ứng, sờ trán mới biết nóng kinh người. Mấy người họ luống cuống tay chân, người tìm thuốc, kẻ gọi bác sĩ, cũng không quên gọi điện thông báo Chu Nhâm.
Chu Nhâm vốn vừa làm việc vừa nhớ con trai, nhận được điện thoại liền lập tức trở về nhà.
Chu Trạch Diên bị sốt, đầu óc mơ màng, mở mắt thấy Chu Nhâm còn không quên ư ử làm nũng giả bộ đáng thương: “Ba ba, con khó chịu quá.“
Chu Nhâm đút hắn uống thuốc kháng sinh với hạ sốt, không yên lòng hỏi: “Nơi đó có phải còn đau?“
Chu Trạch Diên ra sức chui vào lòng y, đáp: “Đau, ba ba thổi thổi cho con nha?“
Chu Nhâm: “…“ Y thật sự bó tay hết cách với đứa con này.
Giờ cơm tối, Chu Nhâm kêu người giúp việc nấu một bát cháo hạt sen bí đỏ đưa lên lầu, y cặp nhiệt độ, đã hạ sốt rồi.
“Trạch Tục, ngồi dậy uống chút cháo.“
Chu Trạch Diên nghe đến cái tên này lòng có chút bất mãn.
Chu Nhâm đưa tay vuốt lên ấn đường nhíu chặt của hắn, hỏi: “Còn không thoải mái?“
Chu Trạch Diên nghiêng đầu nhìn Chu Nhâm, cụp mắt nói: “Ba ba, Bạch Khôn muốn kì nghỉ con qua chỗ gã giúp một tay.“
Chu Nhâm múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng hắn, hỏi: “Con muốn đi?“
Chu Trạch Diên nuốt muỗng cháo kia, nghiêm túc gật đầu một cái.
Chu Nhâm tiếp tục đút cháo, làm như không thèm để ý: “Vậy thì đi.“
Chu Trạch Diên hoài nghi nhìn y, hồi lâu mới thương tâm nói: “Người nhất định không thích con rồi, có phải lên giường với con cảm giác không tốt?“
Chu Nhâm thủ hạ nhất đốn, nhỏ giọng trách mắng: “Lại nói bậy.“
Chu Trạch Diên nói: “Nếu con và Bạch Khôn lửa gần rơm lâu ngày bén, người không ghen tị? Trước kia rõ ràng dễ giận lắm mà.“
Chu Nhâm đút hắn ăn muỗng cháo cuối cùng, cầm chén đặt ở tủ đầu giường, rút tờ khăn giấy lau miệng cho hắn, nghiêm mặt nói: “Nếu như sinh tình, con hãy cùng với gã đi.“
Chu Trạch Diên bổ nhào về trước ôm chầm Chu Nhâm, cười mấy tiếng, trong tiếng cười đều là đắc ý.
Học kì này Chu Trạch Diên chăm chỉ học tập lắm, thi cuối kì trước khi nghỉ đông hắn đối phó rất thoải mái, hôm công bố điểm thi hắn thần kì chen vào top 20, học kì này mình chân ướt chân ráo ra trận, không ngờ thành tích không hề tụt, mà còn tiến lên một bậc.
Lấy được phiếu điểm, hắn vui phát rồ gọi cho Chu Nhâm khoe khoang cầu khen ngợi, Chu Nhâm chỉ nói với hắn mấy câu liền vội vàng cúp máy đi họp. Hắn ngẫm lại, dù sao cũng rảnh, đi tới tiệm cà phê đối diện công ty, tính đợi đến lúc Chu Nhâm tan làm cùng nhau về nhà.
Hắn gọi cà phê xong, mới lấy ipad trong túi xách ra, chợt thấy một vị khách mang kính râm cực lớn đi vào, tay gã kéo một chiếc valy Lane Crawford limited mà hắn hằng mơ ước, hắn nhịn không được nhìn nhiều mấy lần.
Vị khách kia nói mấy câu với người phục vụ, Chu Trạch Diên đột nhiên cảm giác giọng nói này khá quen tai, nghiêm túc quan sát chốc lát, kinh ngạc phát hiện người này lại là em họ lâu rồi không gặp, Lục Địch Kỳ – con trai Chu Phiêu Bình.
Chu Trạch Diên không định gặp gã, nên cố ý cúi thấp đầu, làm bộ như người qua đường giáp đang chăm chú chơi trò chơi.
Lục Địch Kỳ chọn một bàn kê sát cửa sổ, ngồi xuống, gọi mồt phần pasta cỡ lớn và súp nấm.
Chu Trạch Diên nhìn dáng vẻ này của gã, đoán gã đại khái từ sân bay đi thẳng tới đây, nhưng mà gã tới chỗ này làm gì?
Lục Địch Kỳ chậm rãi ăn xong đồ ăn trước mặt, lại gọi một ly nước chanh, động tác uống nước cực kì chậm, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ. Sau đó gọi phục vụ tới thanh toán, kéo vali rời đi.
Chu Trạch Diên vẫn còn đang lạ lắm, chỉ thấy Lục Địch Kỳ đứng trên bậc thang bên ngoài quán cà phê ngẩng đầu nhìn toà cao ốc đối diện, nhìn chừng ba phút mới thôi. Gã bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Chu Trạch Diên cảm thấy, Lục Địch Kỳ nhất định đang âm mưu gì đó, hành vi của gã thật là quỷ dị.
Chu Nhâm sau khi tan làm, hắn kể cho Chu Nhâm nghe phát hiện của mình.
Chu Nhâm lại nói: “Cô của con đã gọi cho ba, Lục Địch Kỳ tự mình về nước, tính tìm một trường ở trong nước đi học.“
Chu Trạch Diên ngạc nhiên, hỏi: “Gã học cái gì mà cần về nước học?“
Chu Nhâm trả lời: “Trung văn.“
“…“ Chu Trạch Diên do dự nói: “Con cảm thấy trong chuyện này nhất định có điểm lạ, gã nhìn chằm chằm văn phòng của người lâu ơi là lâu, người nói xem gã có thể hay không ghi hận lần trước người đánh gã, dự định trở lại trả thù?“
Chu Nhâm mặt không chút thay đổi nói: “Nó còn mặt mũi ghi hận?“
Chu Trạch Diên sợ hãi, mặt biến sắc, nói: “Cũng có thể là gã còn băn khoăn đóa kiều hoa là con đây, đặc biệt bay về chuẩn bị tìm cơ hội tàn phá con! Ba ba, con sợ lắm! Người nhất định phải bảo vệ con!“
Chu Nhâm lười để ý đến hắn, cầm chìa khóa đi lấy xe.
Chu Nhâm không để tâm chuyện Lục Địch Kỳ lắm, có lẽ người cháu ngoại trai này mới đầu nghĩ đến tìm y, nhưng bởi vì chuyện lần trước quá mất mặt nên không dám lộ diện. Lời Chu Phiêu Bình nói trong điện thoại đại để là thế, nếu Lục Địch Kỳ thật sự đến tìm y, hi vọng Chu Nhâm có thể nể tình anh em mà giúp đỡ một phen.
Kì nghỉ đông của Chu Trạch Diên chính thức bắt đầu.
Đêm đó hắn liền quấn lấy Chu Nhâm không buông, từ đêm đầu tiên của hai người, hắn liền bước vào ôm tập thi cuối kì, Chu Nhâm vẫn luôn không hề chủ động chạm vào hắn, thỉnh thoảng hắn không nhịn được trêu chọc một chút, nhưng cũng chỉ là hôn môi sờ mó, khiến hắn trên dưới nghẹn đầy tà hỏa.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này làm vô cùng thông thuận, hai người ở trong phòng tắm làm một lần, lại di chuyển trận địa lên giường làm lần nữa, đến cuối cùng Chu Trạch Diên gọi chẳng ra tiếng, lại cứ nhào vào ngực Chu Nhâm cọ cọ.
Cái kiểu toàn thân toàn tâm quyến luyến không muốn xa rời như này, luôn có thể lấy lòng Chu Nhâm.
Bất chấp hậu quả mà điên cuồng ‘yêu’, khiến Chu Trạch Diên nằm trên giường hai ngày.
Sang ngày thứ ba, Bạch Khôn liền thúc giục hắn đi làm.
Mấy xưởng phụ phẩm của Bạch gia quy mô không hề nhỏ, Bạch Khôn là người ngoài nghề, gọi Chu Trạch Diên qua thực chất muốn hắn xem báo cáo với số liệu, xem có sạch hay không, xem thử có ai nhân cháy nhà mà táy máy chân tay hay không.
Năng lực xem báo cáo của Chu Trạch Diên dưới sự chỉ dạy của Chu Nhâm trên căn bản đã đạt tiêu chuẩn, nhận được chỉ thị của Bạch Khôn, liền vùi mình trong gian phòng được phân cho, tính toán lại số liệu của mấy chục báo cáo quý này.
Trong mắt hắn, chuyện của Bạch Khôn chính là chuyện của hắn, cho nên làm vô cùng nghiêm túc nghiêm túc, so với lần trước Chu Nhâm giao việc cho hắn còn muốn tích cực nghiêm chỉnh hơn, thường xuyên xem đến quên ăn quên ngủ, hắn ở công ty Bạch gia chưa đầy một tuần, ước chừng tụt mất ít nhất sáu cân.
Đán mừng là, phàm những báo cáo hắn xem qua, trên cơ bản không có điểm đáng ngờ. Nếu nhân viên của Bạch Khôn mà thật sự phản bội, hắn thật chẳng biết nên làm thế nào mới phải, hắn cảm thấy Bạch Khôn cũng không biết đâu.
Bên quán bar hắn cũng thể tới xem, nhưng hoàn toàn giao cho quản lý, hắn và Bạch Khôn lại chẳng yên tâm. Cuối cùng vẫn là Chu Trạch Diên đề nghị, tìm người quen đến xem sổ sách giùm, hắn đề cử Trần Bồi Nguyên, thứ nhất cậu ấy có chuyên môn tốt, xem sổ sách tuyệt đối chuyên nghiệp, thứ hai Chu Trạch Diên kết bạn với cậu gần một năm qua, cảm thấy cậu mặc dù thỉnh thoảng hơi cực đoan, nhưng bản chất không tệ, rất đáng tin cậy.
Ban đầu Bạch Khôn không tán thành, nhưng bất đắc dĩ không chọn được ứng viên tốt hơn, nên đành phải đồng ý.
Trần Bồi Nguyên trái lại không có ý kiến, dù sao cậu vốn muốn tìm một công việc part time, như vậy cũng tiết kiệm hơi sức đi tìm. Cậu dĩ nhiên biết Chu Trạch Diên cố ý giúp mình, sau lưng lặng lẽ cảm ơn Chu Trạch Diên, Chu Trạch Diên kêu cậu đãi hai chai cola coi như xong.
Đừng nghĩ nghỉ đông là để chơi rông, sinh hoạt hằng ngày của Chu Trạch Diên còn kín hơn khi đi học. Cho tới khi hắn hoàn toàn quên mất cô bạn gái cũ, đến lúc An Khiết liên lạc, hắn mới chợt nhớ tới, còn chưa phí chia tay đâu!
Ban ngày hắn rất nhiều việc, nên hẹn gặp An Khiết vào buổi tối, cũng không nói chuyện này với ai khác. Hắn sợ Chu Nhâm biết sẽ không vui, nên dối Chu Nhâm rằng phải tăng ca.
Hai người hẹn gặp ở một quán trà.
Lúc hắn đến, An Khiết đã đợi sẵn. Ả trang điểm tinh sảo nhưng không quá đậm,
ăn mặc khéo léo, tự nhiên, hào phóng, ở trong đám người sặc sỡ chói mắt, dị thường xuất sắc.
Chu Trạch Diên vừa ngồi xuống, ả liền nói: “Trạch Tục, em tìm anh không phải để đòi tiền, em không thiếu thứ đó.“
Chu Trạch Diên hiếm khi áy náy, công tâm mà nói, An Khiết là cô gái ưu tú nhất trong số những cô hắn từng lui tới, hơn nữa thấu hiểu lòng người không gây phiền phức.
An Khiết rót cho hắn một chén trà: “Nếm thử đi, trà xuân Long Tỉnh.“
Chu Trạch Diên nhận lấy uống cạn, nói: “Hay là, tôi có thể đưa cô thứ khác làm bồi thường.“
An Khiết bình tĩnh hỏi: “Anh định cho em thứ gì?“
Chu Trạch Diên nghe giọng điệu ả, chắc là muốn thứ gì đó, liền thuận theo: “Cô có thể nói ra, chỉ cần năng lực tôi cho phép.“
An Khiết cúi thấp đầu, nói: “Cái này không phải ép buộc anh, chỉ có thể coi như anh giúp em một chuyện, sau khi chuyện này thành công coi như em thiếu nợ anh.“
Chu Trạch Diên nghe mà loạn đầu: “Chuyện gì?“
An Khiết bỗng nhiên hỏi: “Trà uống ngon không?“
Chu Trạch Diên bất giác đã uống ba chén, gật đầu nói: “Rất thơm.“
Chu Trạch Diên mờ mịt chớp mắt một cái, chợt thấy trời đất quay cuồng, trong đầu ông ông tác hưởng, lập tức bất tỉnh nhân sựg
Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện mình hình như bị bắt cóc. Tay chân bị cột vào bốn cột giường, cả người bày ra thành hình chữ đại.
Nhìn quanh bốn phía, nơi này là phòng khách sạn, trong phòng chỉ có mình hắn.
Hắn hô: “Có ai không? Người bên ngoài có nghe được không? Cứu với!“
Cũng không biết là do khách sạn này cách âm tốt, hay là người bên ngoài giả vờ không nghe, hắn kêu thật lâu cũng không có ai tới.
Lúc này cửa phòng tắm bật mở, An Khiết đi ra, ả chỉ mặc một chiếc áo tắm trắng, chân trần, tóc xõa vai, trông như
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]