Bạch Anh Đường tuy đã ra viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng tình huống vẫn như cũ, bên công ty vẫn cần Bạch Khôn tọa trấn. Cho nên gã không thể ngồi lâu ở Chu gia, một lát sau liền nói phải đi. 
Chu Trạch Diên gắng gượng đi tiễn gã, trở lại liền nằm trên ghế sa lon, cảm thấy mình không thể tự chăm lo cho bản thân được. 
Người giúp việc lại đây hỏi hắn: “Nhị thiếu gia, cơm trưa muốn ăn gì ạ? Cậu thích ăn cay, nấu canh thịt cay có được không?“ 
Chu Trạch Diên ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn, nói: “Cô nếu dám cho tí ti ớt vào món ăn, tôi liền! Chết cho cô xem!“ 
Cơm trưa ăn nửa chén cơm nhỏ thêm mấy miếng rau xanh, hắn liền nằm lại trên ghế sa lon xem tivi, chỉ một chốc người nong nóng váng vất. 
Vẫn nhờ bảo mẫu cảm thấy mặt hắn đỏ bất thường, kêu mấy tiếng cũng không phản ứng, sờ trán mới biết nóng kinh người. Mấy người họ luống cuống tay chân, người tìm thuốc, kẻ gọi bác sĩ, cũng không quên gọi điện thông báo Chu Nhâm. 
Chu Nhâm vốn vừa làm việc vừa nhớ con trai, nhận được điện thoại liền lập tức trở về nhà. 
Chu Trạch Diên bị sốt, đầu óc mơ màng, mở mắt thấy Chu Nhâm còn không quên ư ử làm nũng giả bộ đáng thương: “Ba ba, con khó chịu quá.“ 
Chu Nhâm đút hắn uống thuốc kháng sinh với hạ sốt, không yên lòng hỏi: “Nơi đó có phải còn đau?“ 
Chu Trạch Diên ra sức chui vào lòng y, đáp: “Đau, ba ba thổi thổi cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/3215306/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.