Đại khái bé con thấy có người lạ, đôi mắt to một mực tò mò nhìn qua, Bạch Khôn làm đủ loại trò, cái miệng nhỏ cười không ngừng, nước miếng theo khóe miệng rớt hết ra ngoài.
Chu Trạch Diên ghen tỵ, nói: “Bình thường tôi trêu đùa mà chẳng thấy nó vui vẻ như vậy, ông giỏi quá ha.“
Bạch Khôn làm bộ khoe khoang liếc hắn: “Ông đừng nói vậy, tôi rất được trẻ con yêu thích nha, tên nhóc con nhà tôi ai ôm cũng khóc, tôi vừa đứng bên giường, nó lập tức nín.“
Chu Trạch Diên trào phúng: “Bị dọa sợ đi?“
Bạch Khôn rung đùi đắc ý: “Có thể hù doạ nó đó cũng là bản lĩnh của tôi.“
Chu Trạch Diên dò hỏi: “Ông đã nói chuyện với dì ghẻ rồi?“
“Ai thèm nói với mụ ấy!“ Bạch Khôn cầm đồ gặm nướu, tò mò bóp thử, nói: “Thằng nhóc thối kia dù sao cũng là em trai tôi, bà kia là cái thá gì? Tôi mở miệng với bà ta? Cút cmn đi.“
Chu Trạch Diên bất mãn kêu: “Không cho nói tục trước mặt Chu Đô Đốc nhà tôi!“
Bạch Khôn giơ một ngón tay lên để bên môi, ‘suỵt’ một tiếng, cười nói: “Lần sau không thế nữa, lần sau không thế nữa.“ Anh chọt chọt cái núm đồng tiền trên mặt bé, thì thầm: “Bảo bối nhi ngoan, đừng nóng giận nha.“ Khóe mắt lại liếc nhìn Chu Trạch Diên.
Chu Trạch Diên lại như không nhìn thấy, Bạch Khôn kéo kéo cổ áo lông dê, nói: “Nhà ông ấm ghê, lấy cho tôi chai nước, lạnh lạnh một chút.“
Chu Trạch Diên nói: “Trên này không có tủ lạnh, phải xuống dưới lầu lấy, ông chịu đựng một lát.“
Nói là nói như vậy, hắn rốt cuộc vẫn đi xuống lầu, vừa mới mở tủ lạnh, liền nghe bên ngoài có tiếng xe chạy vào sân, nhòm ra cửa, không phải xe của Chu Nhâm.
Hắn đi ra ngoài ngó, Trương Kiến từ chỗ ghế lái nhảy xuống, nói: “Trạch Tục! May quá cậu ở nhà, Chu tổng uống hơi nhiều, tôi đưa ngài ấy về, xe của ngài ấy còn đỗ trong bãi xe của nhà hàng, mai tôi sẽ đi lấy.“
Chu Trạch Diên vừa xuống bậc thang vừa nói: “Ba em sao lại uống nhiều thế? Hôm nay các anh chiêu đãi ai vậy?“ Trong việc uống rượu Chu Nhâm luôn rất tiết chế, rất ít khi uống say.
Trương Kiến nói: “Haiz, còn không phải cái hạng mục sảnh toà thị chính à, tối nay chiêu đãi mấy vị lãnh đạo liên quan, người ta nâng li, Chu tổng lại không thể uống trà, nên trốn không thoát!“
Chu Trạch Diên mở cửa xe, ba hắn ngồi tựa vào ghế nhắm mắt lại. Hắn gọi hai tiếng ba ba, Chu Nhâm mới từ từ mở mắt, nhưng rõ ràng mất tiêu cự, quả thật uống không ít.
Trương Kiến phụ hắn đỡ Chu Nhâm ra, đỡ đến trên thềm nhà, liền cáo từ đi về.
Chu Trạch Diên đỡ y đến đầu cầu thang, muốn trực tiếp đưa y về phòng.
Cả người Chu Nhâm tựa vào con trai, dán vào bên tai hắn, nói: “Đi không nổi.“
Chu Trạch Diên ngẩng đầu nhìn cầu thang, hắn cũng không tự tin có thể ôm Chu Nhâm lên lầu giống như Chu Nhâm từng ôm hắn, hít mũi một cái, liền tính toán kêu người giúp việc tới đỡ giùm, chợt bị Chu Nhâm bịt kín miệng.
Hắn kinh hoàng mở to mắt, Chu Nhâm nói: “Con đừng nói chuyện, con vừa mở miệng không khí đều bị đánh bay.“
Chu Trạch Diên bất mãn cau mày trợn mắt, ba ba có ý gì?
Chu Nhâm xáp lại gần, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, Chu Nhâm hôn lên mí mắt phải của hắn, tựa như oán trách: “Con luôn nói mấy lời thiếu não.“
Hắn bị Chu Nhâm che miệng, nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là cật lực chớp mắt để bày tỏ mình không đồng ý với lời nhận xét này.
Chu Nhâm nói tiếp: “Chớ không phục, đêm qua con kêu loạn, đó là gì hả?“
Mặt Chu Trạch Diên đỏ bừng, Chu Nhâm luôn kín đáo phê bình chuyện này. Cơ mà đêm qua ở trên giường gọi y một tiếng anh xã mà thôi, rốt cuộc không đúng chỗ nào!?
Hai mắt Chu Nhâm hơi cay, nghĩ nghĩ, nói: “Còn làm mấy chuyện khuyết thiếu tâm nhãn nữa, ngốc như vậy, chẳng giống con trai ta chút nào.“
Say rượu nói lời thật lòng! Chu Trạch Diên tức giận nghĩ, nháo nửa ngày hóa ra hắn ở trong lòng ba ba căn bản không phải thông minh khả ái! Mà là thằng nhóc ngốc nghếch!
Chu Nhâm nhíu mày, gắng nói ra lời: “Chẳng qua, ba ba cũng yêu bé con ngốc như thế.“
Chu Nhâm bỏ tay khỏi miệng hắn, mặc dù trong mắt vẫn có men say, nhưng cố biểu lộ vẻ mặt trịnh trọng, bày tỏ: “Trạch Tục, tôi cũng yêu em.“
Cái gì gọi là tự đào hố chôn mình! Đây MN chính là tự đào hố chôn thân đó!
Chu Nhâm không phát giác ra, chỉ vì mình rốt cục đã nói ra những lời này mà cảm thấy trong lòng tháo xuống được tảng đá lớn, nghĩ tới mấy cặp đang yêu thông thường, sau khi nói mấy lời tâm tình thì hẳn phải hôn, y ôm lấy con trai định hôn lên.
Chu Trạch Diên bây giờ nào chịu để y hôn, đầy bụng không vui còn chưa xả đây, hai tay đẩy ngực y ra: “Ba ba, ba ba, người nghe con nói, con, con, thật ra con…“ Bây giờ hắn muốn nói ra hết mọi chuyện, cũng không thể quãng đời về sau, lúc Chu Nhâm nói “yêu em“ lại treo cái tên “Trạch Tục“ đáng ghét ở trước mặt.
Bạch Khôn đợi dài cổ vẫn chưa thấy chai nước lạnh đâu, đành phải lần mò từ phòng trẻ nhỏ ra lan can, vừa định gọi Chu Trạch Diên, ai dè đúng dịp nhìn thấy một màn hai cha con Chu gia ôm ôm ấp ấp, rơi vào trong mắt Bạch Khôn — người muốn hôn kẻ không muốn, cái hoạt cảnh sống động này chính là lão cha thú tính dâm loạn với con trai cừu non ngây ngô.
Anh ba bước chạy lại thành hai lao xuống, nắm cánh tay Chu Nhâm tung một đấm.
Cú đấm này anh xuất lực cực mạnh, Chu Trạch Diên nghe tiếng gió uy vũ sinh phong bên tai, lập tức bị giật mình, vội vàng đỡ Chu Nhâm, hỏi: “Ba à, người không sao chứ!?“
May mà Chu Nhâm say rượu, đầu óc choáng váng thuận thế ngả ra tựa vào tường, cằm chỉ bị tay Bạch Khôn đấm sượt qua, y đưa tay khẽ đè lên chỗ đau, nhìn Bạch Khôn mà không hiểu gì hết, kì quái hỏi: “Tại sao cháu lại ở đây?“
Bạch Khôn tức giận mắng: “Giả ngu cái mệ gì! Thằng khốn nhà ông vừa làm gì với cậu ấy?!“
Sắc mặt Chu Trạch Diên đại biến, bị Bạch Khôn bắt gặp, vậy phải làm sao bây giờ?
Chu Nhâm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút lẫn lộn, sau nói với Bạch Khôn: “Là chú…“
Chu Trạch Diên biết y muốn nói cái gì, vội cướp lời: “Tôi tự nguyện!“
Lần này đến lượt Bạch Khôn sửng sốt, không tin nổi nhìn chằm chằm hắn: “Ông đang nói chuyện hoang đường gì vậy?“
Chu Nhâm định mở miệng, Chu Trạch Diên liền giận dữ quát lên: “Người đừng muốn gạt người nữa! Tính tình con thế này, căn bẳn chẳng thể bị người cưỡng ép, là chính con tự nguyện!“ Hắn quay lại nhìn Bạch Khôn, gian nan nhả ra từng câu chữ: “Ba không ép tôi, là tôi thích y, tôi luôn bám dính y.“
Bạch Khôn chết lặng nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ông, lặp lại lần nữa, ông thích ai?“
Bạch Khôn lập tức chặn ngang: “Ông không cần nói! Im miệng! Tôi không muốn nghe!“
Chu Nhâm đưa tay khoác lên vai con trai, dùng sức đè một cái. Chu Trạch Diên ngẩng đầu nhìn y, trong mắt lộ rõ quyến luyến.
Sắc mặt Bạch Khôn trắng bệch, quơ tay: “Muộn quá rồi, tôi nên trở về nhà.“ Anh xoay người đi ra cửa, ra đến huyền quan bị hẫng một nhịp, lảo đảo, may không bị ngã sấp xuống, chẳng qua bóng lưng thoạt nhìn đau thương và chật vật.
Cho đến khi anh khuất sau khung cửa, Chu Trạch Diên mới kịp phản ứng: “Cậu ấy ngay cả áo khoác cũng không mặc, chìa khóa xe vẫn còn trong túi, cậu ấy đi về kiểu gì?“
Chu Nhâm thấy hắn bất an nhưng không dám chủ động đuổi theo, khẽ thở dài, đẩy hắn: “Đi đi.“
Chu Trạch Diên cầm áo khoác đuổi theo, mãi cho đến khi ra ngoài cổng gác, nghe nhân viên an ninh nói không có ai đi ra cả, hắn lại vòng trở về, cuối cùng tìm được người ở bãi cỏ trong hoa viên Chu gia.
Bạch Khôn bó gối cuộn người ngồi trên thảm cỏ, cúi đầu không thấy được vẻ mặt. Bên ngoài nhiệt độ cực thấp, chiếc áo lông trên người anh thoạt nhìn vô cùng đơn bạc.
Chu Trạch Diên nhắm mắt đi tới, dừng trước mặt anh, đưa áo khoác ra, nói: “Ông mặc vào đi đã, chẳng may bị cảm lạnh không tốt đâu.“
Bạch Khôn nhận lấy mặc vào, nhưng cài mãi không cài được nút áo.
Bạch Khôn ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng Chu Trạch Diên có thể thấy mắt anh đỏ bừng, trái tim giống như bị ai đó nhéo thật đau, hắn ngàn vạn lần không dám làm tổn thương Bạch Khôn, nhưng cuối cùng vẫn tự tay mình phá đổ, phát sinh như hiện tại là chuyện hắn khôn muốn thấy nhất.
Bạch Khôn vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống. Hắn đành phải ngồi xuống sát bên Bạch Khôn, nhất thời tâm loạn như ma, hoàn toàn không biết nên nói gì để an ủi hoặc làm anh thanh thản, nếu Bạch Khôn đánh hắn mà có thể hết giận, vậy hắn nguyện ý để anh đánh đến vui vẻ mới thôi.
Bạch Khôn giơ tay lên chỉ chỉ, nói: “Ô cửa đó chính là cửa sổ phòng em, hồi ấy tôi thích em mà không dám nói, thường đến nơi này nhìn ô cửa đó, thường có thể thấy em đi tới đi lui không biết đang làm gì, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng em hát, đều từ nơi xa đó.“
Ngực Chu Trạch Diên ê ẩm, suýt nữa rơi lệ, nói: “Không phải ông nói thích tôi từ năm mười ba tuổi à? Tại sao không nói sớm?“ Hoặc là, nếu, Bạch Khôn thổ lộ sớm một chút…
Bạch Khôn nói rất chậm: “Khi đó ba tôi tái hôn, tôi suy sụp một khoảng thời gian, chờ tôi lấy lại tinh thần, tên khốn là em không biết sao lại sành đời thế, bắt đầu chơi gái, còn chơi ngày càng điên, em kêu tôi phải nói như nào?“
Chu Trạch Diên cúi đầu, sinh nhật năm hắn 14 tuổi, có người con gái đầu tiên, đó là cô em học năm hai trung học ở trường bên, mặt mũi lẫn tên tuổi cô nàng hắn đã quên sạch. Hắn cũng không nhớ phản ứng của Bạch Khôn lúc đó ra sao, chỉ cảm thấy trong trí nhớ, đoạn thời gian đó rất ít khi gặp Bạch Khôn.
Bạch Khôn cười thảm một tiếng, nói to hơn: “Ông cứ thích con gái thì thôi đi, thật vất vả đợi đến khi ông thích trai, mệ nó thế mà cũng không đến phiên tôi.“
Chu Trạch Diên cúi thấp hơn nữa, hắn không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này là gì, tựa hồ là áy náy, lại dường như khổ sở, hắn lí nhí lặp lại: “Thật xin lỗi.“ Khóe mắt ươn ướt, hắn cảm thấy hắn đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng rồi.
Bạch Khôn đáp: “Quá nhiều thứ ông phải xin lỗi tôi.“
Chu Trạch Diên co rụt người lại không nói lời nào, Bạch Khôn xoay người muốn ôm hắn, nhận ra hắn muốn giãy giụa, khẽ nói: “Ông đừng động, để tôi ôm một lát, một lát thôi.“
Chu Trạch Diên nghe ra giọng anh có chút nghẹn ngào, trong lòng run lên, không dám động để mặc anh ôm, hận không thể tìm con dao tới đâm chết mình đi.
Trầm mặc hồi lâu, thân thể Chu Trạch Diên có chút cứng ngắc, Bạch Khôn thì thầm vào tai hắn: “Trạch Diên, anh yêu em.“
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]