‘Lục Địch Kỳ’ nhìn lướt qua vai Chu Nhâm thấy hắn, lập tức kêu một tiếng: “Anh.“ 
Chu Trạch Diên theo bản năng rụt người lại, nói: “Cậu…“ 
Chu Nhâm xoay người, ánh mắt lướt tới, vẻ mặt phức tạp. 
‘Lục Địch Kỳ’ nhếch miệng cười, nói: “Anh, em là Trạch Tục đây.“ 
Mặt Chu Trạch Diên cứng đờ, đầu óc choáng váng, bây giờ có phải hắn đang nằm mơ không? 
‘Lục Địch Kỳ’ cười nói: “Lần trước đùa với anh một chút thôi, anh không để bụng chứ?“ 
Chu Trạch Diên ngơ ngác lắc đầu, trong đầu một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không biết gã đang nói cái gì. 
‘Lục Địch Kỳ’ tinh nghịch nháy nháy mắt, nói tiếp: “Chẳng qua, anh đóng giả em lâu như vậy, chúng ta coi như hòa đi.“ 
Chu Trạch Diên đứng như trời trồng, hắn có một cảm giác rất hoang đường, rằng những gì xảy ra trước mắt chỉ là giả thôi. 
‘Lục Địch Kỳ’ ôm cánh tay Chu Nhâm, tiếp tục độc thoại: “Ba ba trách em lâu rồi không về nước tới thăm mọi người, nhưng mà en nghe nó bên người ba ba còn có một ’em’ khác, em cứ tưởng là thằng xấu xa nào tới giả mạo, cho nên mới đặc biệt quan sát một thời gian, nếu như sớm biết là anh, em đã về từ lâu rồi.“ Nói xong, gã quay sang vô cùng tự nhiên mà làm nũng với Chu Nhâm: “Ba ba, con cực kì nhớ người.“ 
Chu Trạch Diên đứng im không nhúc nhích mà nhìn hai người họ, thời gian phảng phất như quay ngược lại. 
Trước năm hắn lên mười bảy, từ thủơ ấu thơ đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/3215285/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.