Chương trước
Chương sau
Đợi đến khi Trần Bồi Nguyên lần thứ hai đến tìm Chu Trạch Diên, hắn mới nhớ ra việc người ta nhờ mình còn chưa làm.
“Mấy ngày nay tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi tìm gã.” Chu Trạch Diên suy nghĩ một chút, nói:“Đợi thi xong đi.”
Trần Bồi Nguyên thật sự rất khẩn trương: “Tớ có việc gấp cần tìm anh ấy, nhưng tớ không biết bạn bè nào khác của ảnh, tớ hết cách mới tìm đến cậu, mong cậu giúp cho…”
Chu Trạch Diên không rõ: “Cậu tìm gã để mượn tiền thôi mà, đâu phải chuyện lớn gì.” hắn lại thuận mồm hỏi một câu: “Cậu cần tiền gấp?”
Trần Bồi Nguyên cúi đầu, khó khăn mở miệng: “Tớ vay nặng lãi, bọn họ thúc giục quá.”
Chu Trạch Diên khá kinh ngạc, người này ở trường học nhân duyên rất tốt, thành tích tốt thích vận động, lại còn công tác ở hội sinh viên nữa, quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Trần Bồi Nguyên nhìn vẻ mặt lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, lúng túng nói: “Tớ không ham mê tật xấu gì, là trong nhà có chuyện mới vạn bất đắc dĩ.”
Chu Trạch Diên hiếu kỳ hỏi: “Chuyện xảy ra sau khi cậu và Bạch Khôn chia tay?” thấy cậu ta lắc đầu, Chu Trạch Diên buồn bực, Bạch Khôn không phải là người hẹp hòi, đối với người bên cạnh cực kì hào phóng, không khỏi hỏi: “Gã đưa cho cậu không đủ dùng?”
Trần Bồi Nguyên xoắn xít: “Tớ không muốn tiền của anh ấy, nếu như không phải hết cách, tớ cũng sẽ không tìm anh ấy mượn.”
Chu Trạch Diên có chút hiểu được, cậu trai này tám phần có chút thật lòng với Bạch Khôn, nhưng quan trọng không biết Bạch Khôn.
“Cậu muốn mượn bao nhiêu?”
Trần Bồi Nguyên mờ mịt nhìn hắn, hắn sờ sờ mũi nói: “Bạch Khôn bị ba phạt, tìm gã cũng chưa chắc có tiền cho cậu mượn. Cậu mượn bao nhiêu, tôi cho cậu mượn trước.”
Trần Bồi Nguyên quá đỗi kinh ngạc, lại nói: “Tớ không biết đến khi nào mới có tiền trả cậu…”
Chu Trạch Diên nói: “Không sao, tính vào phần Bạch Khôn.” coi như gã trả tiền phí chia tay.
Rốt cục thi xong, trước khi thi cắm đầu ôn bài một tháng, cộng thêm tài liệu tổng kết kiến thức của giảng viên các khoa, Chu Trạch Diên toàn thân thả lỏng, lần này chắc chắn sẽ không tạch, thậm chí một vài học phần đạt điểm cao. Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn bỏ công bỏ sức lo thi cử, hắn cảm thấy rất có ý nghĩa.
Về đến nhà, chạm mặt Chu Phiêu Bình đang muốn rời đi ngay cửa nhà, bà vừa nhìn thấy cháu trai mặt mày liền lúng túng: “Trạch Tục… nghe nói hôm nay con có cuộc thi, sao lại về sớm như vậy?”
Chu Trạch Diên không có gì để nói, đáp: “Hôm nay chỉ thi một môn, cô đây là định?”
Chu Phiêu Bình không được tự nhiên đổi túi xách từ tay phải qua tay trái, nói: “Chuyện triển lãm chuẩn bị cũng tương đối, cô phải về nước M mang tranh qua, người khác làm thì cô không yên tâm.”
Chu Trạch Diên gật gật đầu nói: “Đến lúc đó cháu sẽ đi xem triển lãm.”
Chu Phiêu Bình ngẩn người, có chút cảm động cũng có chút thoải mái, nói: “Hoan nghênh cháu và ba cháu đến xem, vậy cô đi trước, không lại lỡ chuyến bay.”
Chu Trạch Diên đưa mắt nhìn bà rời đi, sau đó mới vào nhà, Chu Nhâm ngồi trên salon uống trà, lên tiếng hỏi: “Đụng mặt cô của con?”
Chu Trạch Diên đáp: “Ừm, cùng cô nói mấy câu.”
Chu Nhâm nhìn hắn một cái, không có gì khác thường, lại hỏi: “Làm bài thế nào?”
Chu Trạch Diên trả lời đầy tự tin: “Cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Chu Nhâm nói: “Xem kết quả.”
Chu Trạch Diên đi tới, có chút bất mãn: “Ba không khích lệ con à, sinh viên giỏi phải được khen ngợi.”
Tay Chu Nhâm đang bưng tách trà cứng đơ giữa không trung, y kinh ngạc nhìn con trai.
Chu Trạch Diên vội cụp mắt, ý thức được mình vừa nói giỡn với Chu Nhâm! Nói giỡn! Nói giỡn! Mi ngu đụt à mà dám nói giỡn với Chu Nhâm!
Chu Nhâm đặt tách trà xuống, trịnh trọng nói: “Sau này nhất định sẽ khích lệ con nhiều hơn.”
Chu Trạch Diên cười gượng xoay người lên lầu, ba hắn nhất định lời ít ý nhiều, nhất định vậy! Chẳng lẽ châm chọc hắn? Nhất định thế!
Sau khi có kết quả thi, thành tích của Chu Trạch Diên tốt hơn hẳn trong dự đoán,
chẳng những không bị trượt, thậm chí tổng điểm thuộc top 20 của lớp, thi cuối kỳ xong, là đến kì nghỉ hè người người mong chờ. Dưới sự đề nghị của lớp trưởng, cả lớp đi liên hoan một bữa.
Lớp Chu Trạch Diên có ba mươi mấy thành viên, trong đó có gần chục người ở nơi khác, mấy người đó đặt vé tàu xe hoặc máy bay về ngay trong ngày, thế nên nhiều người dẫn theo người yêu tới buổi tụ hội vừa để đủ quân số vừa tú ân ái.
Cô em người yêu tiểu tiểu thư cũng đi cùng Chu Trạch Diên đến tụ hội.
Mọi người chiến đấu trong quán BBQ sau lại chuyển qua quậy KTV, quỷ khóc sói tru đến hơn mười một giờ mới giải tán.
Chu Trạch Diên đã gọi điện báo với Chu Nhâm, nói rằng liên hoan với lớp, rốt cuộc được giải trừ lệnh cấm cửa sau 12g. Hắn và cô em tiểu tiểu thư này ngọt ngào hơn hai tháng nay, nhưng đến bây giờ cũng chỉ nắm tay, chẳng chút tiến triển nào, hôm nay rốt cục có thể vận động thân dưới lần đầu tiên sau khi trọng sinh.
Tiểu tiểu thư cứ thẹn thùng suốt, Chu Trạch Diên vì tạo cảm tình, đi trước che chắn một đoạn đường, rồi mới nắm tay dắt cô nàng vào khách sạn.
Check in dưới quầy xong, Chu Trạch Diên thản nhiên ôm eo cô nàng đi lên lầu, cô nàng ngượng ngùng tựa vào ngực hắn. Vào trong thang máy, đôi trai gái thâm tình nhìn nhau, hận không thể lập tức đặt đối phương trong mắt mình.
Lên tới nơi, cánh cửa thang máy mở ra, hai người đang muốn nhấc bước, một người từ bên ngoài xông tới, đụng thẳng vào người Chu Trạch Diên, suýt nữa khiến đầu hắn đầy sao. Hắn giận dữ mắng: “Mày không biết nhìn đường à! Mắt mày vứt chỗ đệch nào rồi!“
Người nọ kinh hoảng ngẩng đầu lên, hai mắt sưng vù, hóa ra là Trần Bồi Nguyên, cậu ta túm lấy Chu Trạch Diên, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng: “Chu Trạch Tục! Cứu tớ với!“
Chu Trạch Diên kinh ngạc hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Vị tiểu tiểu thư rất có mắt nhìn vội đóng cửa thang máy, hai cánh cửa khép lại được một nửa, bị người từ bên ngoài chặn lại, hai tên đàn ông cao lớn mặt mũi hung ác rống lên: “Thằng nhóc thối tha còn dám chạy!”
Trần Bồi Nguyên hoảng sợ rúc vào trong góc, tiểu tiểu thư cũng sợ hãi trốn sau lưng Chu Trạch Diên.
Dù khí thế của đối phương lớn hơn mình, Chu Trạch Diên cũng không có coi ra gì, cười lạnh hỏi: “Ái chà, thế trận lớn ghê, mấy người bao trọn khu này?”
Hai người nhìn dáng vẻ Chu Trạch Diên, liền coi hắn là người qua đường muốn làm anh hùng lấy le với bạn gái, quát lên: “Không liên quan đến mày, mang theo người yêu cút nhanh lên!”
Tiểu tiểu thư cảm thấy địch ta chênh lệch quá lớn, núp phía sau kéo kéo tay áo hắn, “Trạch Tục, đừng…”
Cẩu tính của Chu Trạch Diên trừ ở trước mặt Chu Nhâm mới phát nhị (ngu),còn ở trước mặt người khác, chính là đối nghịch đến cùng, ngươi càng cấm hắn càng cứ, ngày nào cũng phải làm, lúc này đây hai câu nói đó đã kích thích hắn rồi, “Kêu tao cút cơ à, mấy anh niệu tính (1) quá đi? Dựa vào đâu nha?”
Kết quả ba người họ bị xách ra khỏi thang máy, vừa đẩy vừa lôi vào trong một căn phòng.
“Đại ca, người đã lôi về.”
Ngồi dựa vào đầu giường là một gã đầu trọc miệng phì phèo điếu thuốc, gã ta liếc mắt hỏi: “Thế nào lại lòi ra hai đứa nữa?”
Chu Trạch Diên vừa thấy tên đầu trọc này cũng đoán ra 7,8 phần, người nọ cho vay nặng lãi, trước kia có gặp qua, nhưng không cùng giới, thế nên quan hệ cũng không sâu sắc. Hắn nhìn Trần Bồi Nguyên một lát, thấp giọng hỏi: “Tiền tôi đưa cho cậu đâu? Không còn?”
Trần Bồi Nguyên cúi đầu không lên tiếng, đầu trọc nghe thấy, lúc này mới nhìn thẳng Chu Trạch Diên, nghi ngờ nói: “Nhìn có chút quen mắt a, mày làm gì?”
Chu Trạch Diên hếch mặt liếc gã ta, hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn đang nghĩ coi ai bày trận lớn thế, hơn nửa đêm còn xông vào nhà cướp, suy nghĩ cả nửa ngày hóa ra là ngài đây nha.”
Đầu trọc nhíu mày, chợt nói: “Chú là Chu gia lão Nhị?”
Chu Trạch Diên không vui: “Ông mới là lão Nhị, cả nhà ông đều là lão Nhị.”
Đầu trọc ngoác miệng cười haha: “Tam thiếu à, thật là đúng dịp quá,” gã nhìn cô em tiểu tiểu thư, ra vẻ hiểu rõ: “Quấy rầy chuyện tốt của chú?”
Chu Trạch Diên chỉ chỉ Trần Bồi Nguyên, nói: “Tôi nói thế này, đây là bạn học của tôi, bất kể thế nào, hôm nay cứ thả cậu ta đi, tôi thiếu ông anh một cái nhân tình.”
Ánh mắt đầu trọc đảo qua hai người, tsk tsk: “Không phải anh không nể mặt Tam thiếu, nhưng mà thằng nhóc này thiếu anh 5 vạn, hơn nửa năm chưa trả, bỏ qua như thế,
sau này các huynh đệ của anh chẳng có cơm mà ăn. Bọn này là người làm ăn, đâu so được với Chu gia nhiều tiền lắm của, Tam thiếu cũng phải nghĩ cho nỗi khổ của bọn này.”
Nghe đến đây, đầu trọc chính là muốn tiền. Vốn chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng vấn đề là, Chu Trạch Diên bây giờ là sinh viên, hắn moi đâu ra được
năm mươi vạn đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.