Sáng sớm hôm sau, hai cha con Chu gia mặt đen kẻ trước người sau từ trên lầu đi xuống, Chu Phiêu Bình, còn chưa biết chuyện, qua lại bên bàn giúp đỡ bày biện bữ sáng, cười tủm tỉm nói: “Trạch Tục, hôm qua cô và bên tổ chức gặp mặt mới biết một tin, địa điểm triển lãm là ở học viện nghệ thuật thuộc trường con, hôm nay cô muốn qua xem một chút, không bằng ăn xong điểm tâm ta cùng đi?”
Chu Trạch Diên nói bằng giọng vô tình: “Hôm nay thứ bảy, cháu không đi học.”
Chu Phiêu Bình sẵng giọng: “Vậy coi như là bồi cô cô đi xem một chút cũng được.”
Chu Trạch Diên cúi đầu bóc trứng gà, Chu Nhâm nói với em gái: “Cô không cần gấp gáp đi học viện nghệ thuật, hôm nay trước đưa con trai cô đi đi.”
Cả Chu Phiêu Bình lẫn Chu Trạch Diên đều ngẩn người, người giúp việc rất hiểu chuyện lui xuống.
Chu Nhâm trừng mắt nhìn Chu Phiêu Bình một cái, bất mãn nói: “Năm đó cô muốn di dân, anh không ép cô ở lại, nhưng cô xem lại đi, con trai cô giờ học được thói hư tật xấu gì mang về?!”
Mặt Chu Phiêu Bình lập tức biến sắc, có thể khiến Chu Nhâm nổi giận như vậy, chỉ có một lí do, bà ngập ngừng: “Không phải em chưa từng nói thằng bé, nhưng mà một khi dính vào ma túy rất khó dứt ra, em cũng hết cách rồi…”
Chu Nhâm lắp bắp kinh hãi, y không ngờ cháu ngoại trai còn là kẻ nghiện, chuyện tối ngày hôm qua còn có nội tình như thế, lửa giận trong lòng càng tăng lên, tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nguoi-thua-ke/100987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.