“Cuối cùng bọn họ lại ở bên nhau.” Long Huyền cảm thán một tiếng.
Tạ Ngữ thấy trên gương mặt Long Huyền có một tia buồn bã, nói: “Bệ hạ có biết, vì sao lão sư của thần năm đó lại đặt tên cho Vệ Lam là Trọng Ước không?”
Long Huyền nói: “Vì sao?”
“Ước định kiếp này vô duyên, kiếp sau sẽ thực hiện.” Tạ Ngữ nói: “Vân Khởi cùng Trọng Ước, vốn nên ở bên nhau.”
Nay nhắc đến La Duy cùng Vệ Lam, trong lòng Long Huyền đã thực bình tĩnh. Đêm Trung thu ấy, hắn thấy bọn họ sóng vai, nhìn nhau mà cười, thấy La Duy cười thật tươi, thấy Vệ Lam sủng nịch, hắn liền biết Tạ Ngữ nói không sai, La Duy cùng Vệ Lam, vốn nên ở bên nhau.“Là trẫm…” Long Huyền nói với Tạ Ngữ: “Là trẫm hại bọn họ.”
Tạ Ngữ kinh ngạc, không thể tin lời mình vừa nghe được, Long Huyền sẽ nhận sai sao?
“Ngươi lui ra đi.” Long Huyền quay mặt vào trong.
Tạ Ngữ đứng dậy cáo lui.
“La gia tảo mộ cho La Duy chứ?” Long Huyền đột nhiên lại hỏi một câu.
“Thần khởi bẩm bệ hạ.” Tạ Ngữ nói: “Cứ ba năm một lần, người La gia sẽ tới Tuyên Châu tảo mộ.”
“Được rồi.” Long Huyền nói: “Trẫm đã biết.”
Tạ Ngữ đứng đợi một lát, thấy Long Huyền không nói gì thêm, mới rời khỏi tẩm cung.
Long Huyền nằm quay mặt vào trong, trên trướng thêu đóa đóa tường vân, tường lại khắc họa tiết hoa sen. Long Huyền nghĩ tới hoa sen hồng Thúy Đảo, những bông hoa sen ở đó đến mùa hè mới nở, không biết năm nay mình có thể nhìn thấy nữa hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313536/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.