Ngụy thái y nhịn nỗi xúc động muốn trợn trừng mắt với Vệ Lam xuống, hắn không biết là, cả đời này La Duy cũng sẽ không bao giờ trách hắn sao! “Không phải.” Ngụy thái y nói với Vệ Lam: “Có đôi khi vương gia nhắc đi nhắc lại về người thân, là người La phủ ấy, nhưng mấy năm nay y rất mệt mỏi, không có thời gian nhắc đến họ nhiều.” Vệ Lam thầm thất vọng, nỗi thất vọng này tới thật bất ngờ, chính Vệ Lam cũng không hiểu vì sao La Duy không trách hắn, mà hắn lại thất vọng. “Phò mã gia.” Ngụy thái y lúc này đột nhiên có linh cảm, hỏi Vệ Lam: “Hạ quan có một vấn đề muốn hỏi ngài.” Vệ Lam nói: “Ngài cứ hỏi.” Ngụy thái y nhỏ giọng nói: “Nếu vương gia rời cung, muốn đi dạo chơi đâu đó, ngươi có thể đi cùng y không?” “Được chứ!” Vệ Lam không hề nghĩ ngợi đã nói. Ngụy thái y nói tiếp: “Ngươi cứ nghĩ kỹ đi đã, ngươi còn có công chúa, còn có con trai con gái, đúng rồi, không phải công chúa Yến Quân lại có bầu sao? Ngươi định mặc kệ bọn họ?” Lúc này Vệ Lam mới sực nhớ đến người nhà: “Ngươi nói họ?” Ngụy thái y đáp: “Đúng vậy, ngươi có vợ con, không phải cứ nói đi là đi được!” Vệ Lam hai mắt đăm đăm, hắn có chút khó xử. Ngụy thái y thấy Vệ Lam như vậy, liền thở dài: “Nghĩ kỹ đi, rốt cuộc ngươi chọn người nào.” Vệ Lam nói: “Vương gia muốn ta đi cùng y sao?” “Trước kia ngươi…” Ngụy thái y thiếu chút nữa đã nói chuyện trước kia của Vệ Lam, nhưng may sao vẫn kịp ngừng lại: “Đây là do vương gia nói, không phải ta nói bừa.” “Ta sẽ đi cùng y.” Vệ Lam nghe nói là ý của La Duy, lập tức đáp: “Công chúa có thể mang theo Ninh nhi và An An về Đông Thương trước, ta sẽ đưa vương gia đi giải sầu, sau đó trở về cũng không muộn.” Ngụy thái y nói: “Nếu mất một thời gian dài thì sao?” “Dài hơn ta cũng sẽ đi cùng với y.” Vệ Lam nói: “Chỉ cần vương gia bằng lòng.” Ngụy thái y cúi đầu, lại thử thăm dò hỏi Vệ Lam: “Phò mã gia, ngươi nghĩ thế nào về vương gia?” Vấn đề này khiến Vệ Lam ngây ngẩn cả người: “Ta nghĩ về vương gia như thế nào hả? Y là vương gia thôi.” “Cái này người trong thiên hạ ai chả biết.” Ngụy thái y phất tay: “Ý ta là, khi ngươi nhìn thấy vương gia thì có cảm giác gì không?” Vệ Lam nói: “Ta kính trọng y.” “Người trong thiên hạ không phải hận y thì chính là kính trọng y.” Ngụy thái y gãi gãi đầu: “Trừ kính trọng ra? Ngươi không có suy nghĩ khác à?” Vệ Lam lắc đầu. Ngụy thái y nản lòng, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, Tê Nguyên Liễu thị diệt tộc là do báo ứng, người chế ra Vong Xuyên hẳn cũng không có kết cục tốt! Vệ Lam nhìn Ngụy thái y tự rót tự uống, do dự một chút, rồi hỏi Ngụy thái y: “Trước kia ta từng làm thị vệ cho vương gia à?” Ngụy thái y nhét thức ăn đầy mồm: “Đúng vậy.” “Chỉ làm thị vệ thôi?” Ngụy thái y đáp: “Ừ, là thị vệ, chỉ là khi đó ngươi và vương gia quan hệ rất tốt, vương gia cũng chưa bao giờ coi ngươi là một thị vệ.” “Vậy y nghĩ ta là loại người nào?” “Ờ thì…” Ngụy thái y dài giọng: “Huynh đệ, đúng, chính là huynh đệ.” Vệ Lam nhìn Ngụy thái y cười: “Thế Nghi đại ca và Vũ Hiên ca cũng coi ta là huynh đệ mà.” Có thể giống nhau sao? Ngụy thái y thầm thở dài: “Ừ, ba công tử trong La Tướng phủ đều không tồi, La Tướng gia thật biết dạy con.” “Vậy vương gia muốn ra ngoài chơi thật à?” Vệ Lam hỏi Ngụy thái y. “Ta hỏi ý ngươi trước, sau khi trở về ta lại hỏi ý vương gia, nếu y đồng ý thì ta sẽ liên lạc với ngươi.” Ngụy thái y chúc Vệ Lam một chén: “Phò mã gia, ta kính ngươi một ly.” Vệ Lam cụng ly với Ngụy thái y, uống cạn rượu trong chén: “Ngươi có thể nói với vương gia rằng, mặc kệ bao lâu, ta cũng sẽ chờ y không?” Ngụy thái y nói: “Được chứ, sau khi trở về ta sẽ nói với vương gia.” Hai người uống rượu xong, Ngụy thái y lại chẩn mạch giúp Vệ Lam, xác định Vệ Lam hiện giờ vô cùng khỏe mạnh, mới chia tay Vệ Lam ở quán rượu này. “Ngươi về đừng nói chuyện này với công chúa.” Trước khi đi, Ngụy thái y còn dặn dò Vệ Lam: “Nàng chỉ mới mang thai thôi.” Vệ Lam chắp tay trước Ngụy thái y, cho dù Ngụy thái y không nói, thì hắn cũng sẽ không kể cho Yến Nhi chuyện hắn muốn đi dạo chơi cùng La Duy. Đêm Trung thu trong rừng, thái độ của Yến Nhi với La Duy rất kỳ quái, Vệ Lam có thể cảm thấy, Yến Nhi sợ mình nói chuyện nhiều với La Duy. Ngụy thái y cáo biệt Vệ Lam, cảm thấy mình vừa làm xong một chuyện lớn, kích động trở lại trong cung. Lúc này trong Y Cẩm viên, La Duy vẫn mê man không tỉnh, nhưng lại ho ra máu hai lần, các thái y và Triệu Phúc sợ tới mức không dám ở bên ngoài nữa, thay phiên nhau canh giữ bên giường La Duy, sợ La Duy lại ho ra máu, chỉ cần chậm một bước sẽ không cứu nổi nữa. “Sao thế?” Ngụy thái y vào phòng La Duy, nhìn mọi người thay nhau canh giữ bên giường, vội hỏi: “Vương gia lại phát bệnh?” Mọi người thấy Ngụy thái y quay về, vẻ căng thẳng trên mặt mới giảm bớt. Triệu Phúc nói: “Vương gia lại ho ra máu hai lần.” Ngụy thái y không đổi sắc mặt, đi đến bên giường, luồn tay vào trong chăn bắt mạch cho La Duy: “Không cần ai ở trong đây hết, có ta ở đây rồi, các ngươi lui xuống đi.” Triệu Phúc hỏi: “Bệnh vương gia lại nặng lên?” Ngụy thái y trả lời: “Bây giờ có ngày nào vương gia không ho ra máu? Có ngày nào bệnh tình không nặng lên? Triệu công công của ta, ngươi không tự dọa chết mình cũng đừng làm ta sợ lây chứ!” Triệu Phúc lý giải lời Ngụy thái y là bệnh tình La Duy không nặng thêm, liền yên tâm một chút, lui ra ngoài cùng các thái y. Ngụy thái y bắt mạch cho La Duy xong, ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài, kiểm tra lại từ đầu đến chân La Duy rồi an vị ngồi ở một bên. Mới qua Trung thu mà trong phòng La Duy đã phải đốt lò sưởi, trong phòng hơi bí, nhưng La Duy không chịu được gió lạnh, nên chẳng ai dám mở cửa phòng. Ngụy thái y canh giữ bên giường phải cỡ hai canh giờ La Duy mới tỉnh lại. “Tỉnh rồi?” Ngụy thái y thấy La Duy mở mắt, vội dí sát mặt mình vào mặt La Duy. La Duy không nói gì, chỉ ho thật lâu. Ngụy thái y nâng đầu La Duy dậy, để La Duy nằm trên đùi mình. La Duy ho một lúc, rồi lại nôn ra một búng máu vào chậu đồng bên cạnh giường. Ngụy thái y nhìn La Duy ho ra máu, không kinh hoàng như các thái y khác, chỉ vỗ vỗ lưng La Duy, giúp y thuận khí. La Duy ho ra máu rồi, người cũng thoải mái hơn một chút, xua tay ra hiệu cho Ngụy thái y. Ngụy thái y đỡ La Duy nằm xuống. “Gặp Lam rồi?” La Duy còn chưa nằm xuống hẳn đã hỏi Ngụy thái y. “Gặp rồi.” Ngụy thái y đáp. “Hắn có khỏe không?” “Lam cái gì cũng ổn, ngay cả cảm lạnh cũng không bị.” Ngụy thái y nói: “Ta thấy mấy năm nay, cha ngươi đã cho Lam dùng không ít thứ, thân thể xương cốt hắn cường tráng lắm.” “Thế thì tốt.” La Duy cười. “Công tử, ta có một tin tốt muốn nói với ngươi.” Ngụy thái y nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]