Long Huyền nhận định nữ nhân trước mặt đã phát điên, hắn hất Thường thị ra rồi bước ra khỏi cung Đông Phật.
“La Duy giết con thiếp! Y đã giết nhiều người lắm!” Thường thị quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng kêu: “Y giết tất cả mọi người! Giết hết! La Duy đáng chết, đáng chết, y đáng chết!…” Những lời điên cuồng của Thường thị, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ đáng chết.
“Người đâu!” Long Huyền quay ra phía ngoài gọi.
Phúc Lai và vài thái giám cung nữ cúi đầu bước nhanh đến.
“Nàng ta bị sao vậy?” Long Huyền chỉ vào Thường thị hỏi.
Hai cung nữ hầu hạ Thường thị trong cung Đông Phật vội quỳ xuống nói: “Nô tỳ không biết, nương nương vẫn luôn ổn mà.”
“Ổn?” Long Huyền nói: “Nàng ta như thế mà là ổn? Các ngươi mù hết rồi à?!”
“Mù, đúng, không sai…” Thường thị nghe được những lời này của Long Huyền, vỗ tay vui vẻ nói: “Long Huyền mắt mù, La Duy xấu như vậy, thế mà hắn vẫn thích y! Chẳng phải là mắt mù sao?! La Duy đáng chết, đáng chết! Mẫu hậu nói rồi, tên hỗn đản này đáng chết!”
“Câm miệng!” Long Huyền cao giọng khiển trách Thường thị: “Đồ điên!”
Thường thị bị Long Huyền khiển trách, mới dường như trở lại bình thường: “Bệ hạ, thần thiếp sao lại là đồ điên? Thần thiếp là hoàng hậu, thần thiếp luôn đợi bệ hạ trở về mà!”
“Đi gọi Thái y.” Long Huyền lệnh cho Phúc Lai.
Phúc Lai tuân lệnh, chạy ra hỏi cung Đông Phật.
“Thái y đều nghe lời La Duy!” Một câu gọi thái y của Long Huyền lại khiến Thường thị phát điên, gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313510/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.