“Bắn tên!” Trữ Phi đứng dưới thành lâu lớn tiếng hạ lệnh.
Tạ Ngữ mắt thấy ánh kiếm lóng lánh như mưa, lớp bảo vệ cổng thành tiếp theo đổ xuống. Tạ Ngữ đã đọc trong sách cảnh máu lửa sa trường, nhưng chưa từng nhìn thấy, nay nhìn người sống đạp lên xác chết mà tiến lên, mảnh đất hoàng thành vốn sạch sẽ giờ máu chảy thành sông, mạng người trôi đi trong nháy mắt, Tạ Ngữ gần như nôn mửa trên tường thành.
“Minh Viễn, ngươi lui về phía sau đi.” Trữ Phi nghe tiếng Tạ Ngữ nôn khan mới đẩy hắn một cái: “Ngươi chưa từng nhìn thấy cảnh này, đừng nhìn nữa!”
Tạ Ngữ lui lại vài bước, hít sâu một hơi, rồi vẫn đứng bên lỗ châu mai, sau đó, hắn không hề lùi một bước nào nữa.
Trữ Phi rút kiếm nơi tay, thấy Tạ Ngữ vẫn đứng cạnh lỗ châu mai, liền chỉ đạo hai binh sĩ bảo vệ Tạ Ngữ, bản thân y vội vàng đốc chiến trên thành, không rảnh quan tâm Tạ Ngữ nữa.
Chiến sự ở cửa Nam hoàng cung khai hỏa, nhưng trong điện Duyên Niên của La Tri Ý lại không thể nghe được tiếng hét hò.
La Tri Ý ngồi ngay ngắn tại tại vị trí chủ nhân, cho dù là Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu bước vào, bà cũng không đứng dậy. La Tri Ý luôn yếu đuối giờ đây lại lộ ra khí phách của U Yến La gia, bà chỉ lạnh giọng hỏi Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu: “Bệ hạ có chỉ, mẫu hậu không thể tự tiện ra khỏi cung Đông Phật, sao không có chiếu chỉ người đã đi ra?”
“Lớn mật!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313483/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.