Thường Lăng không đáp lại câu hỏi của La Duy, chỉ nhìn chằm chằm Long Thập Nhị nói: “Sao ngươi lại khẳng định lệnh bài này là của Long Nhất?”
Long Thập Nhị trả lời: “Tiểu nhân biết loại lệnh bài này.”
“Chứng cớ đâu?”
Long Thập Nhị nhìn về phía La Duy.
La Duy hỏi: “Thường quốc cữu, ngươi đến đây để tra khảo à?”
Thường Lăng đáp lời: “Hắn nói đây là của Long Nhất, làm sao ta tin ngay được?”
“Làm càn!” La Duy tức giận: “Thường Lăng, ngươi nghĩ ở đây là chỗ nào?!”
Lúc bấy giờ Long Thập Nhị mới tháo lệnh bài đeo bên hông mình xuống, sau khi năm người họ trở về cung, Long Huyền đã trọng thưởng thứ này cho bọn họ: “Quốc cữu gia.” Long Thập Nhị cầm lệnh bài bằng hai tay, dâng lên Thường Lăng: “Đây là lệnh bài của tiểu nhân, mời quốc cữu gia xem thử.”
Thường Lăng cầm lấy lệnh bài của Long Thập Nhị, chỉ mới nhìn qua thôi mà gã đã suýt ngất trước mặt La Duy.
“Ngươi…” Lúc này giọng La Duy lại có vẻ quan tâm: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Thường Lăng trả lại lệnh bài cho Long Thập Nhị: “Quấy rầy vương gia rồi.”
“Ngươi muốn đi à?” La Duy phất tay ra hiệu cho Long Thập Nhị để hắn lui ra, sau đó nói với Thường Lăng: “Chỗ này của ta ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi được sao?”
Thường Lăng dừng bước, rồi lại tiếp tục đi, gã nghe thấy La Duy hỏi: “Đây là do kẻ diệt cả Thường thị để lại?”
Thường Lăng không đi nổi nữa.
La Duy đột nhiên nở nụ cười.
Thường Lăng vội vã quay đầu, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313470/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.