“Bệ hạ tự có cách của mình.” Phất Y Đại Sư nhắc đến Long Huyền, trên mặt hiện lên chút xót thương: “Vương gia, ngài muốn cả giang sơn này trở thành lợi thế để ngài trả thù bệ hạ sao?”
“Thiên hạ này thì liên quan gì đến ta?” La Duy lớn tiếng: “Ta còn phải quản cả sống chết của người trong thiên hạ cơ à?”
“Nhưng Vệ Lam cũng là một người trong thiên hạ.” Phất Y Đại Sư nói: “Khi trong lòng vương gia còn oán hận, liệu có nghĩ tới Vệ Lam?”
“Cái gì?” La Duy ngẩn người, y đã buông tay với Lam, ông ta còn muốn y làm gì nữa?
“Nếu đời này Lam rời khỏi vương gia, nhất định sẽ nhi nữ song toàn (nôm na là lấy vợ thì mới có hạnh phúc).” Phất Y Đại Sư nói với La Duy: “Điểm này bần tăng nhất định sẽ không nhìn lầm.”
“Hạnh phúc hắn đã vất vả mới có được…” La Duy nói: “Ngươi còn muốn ta suy nghĩ cái gì? Nghĩ cách kéo hắn trở lại bên ta?”
“Vương gia đã buông tay, còn muốn Lam trở về nữa sao? Vương gia…” Phất Y Đại Sư hỏi La Duy: “Nếu này trên đời thực sự có thuốc giải Vong Xuyên, liệu ngài có cho Lam uống không?”
Câu hỏi quấn lấy La Duy, y còn có thể để Vệ Lam trở về không?
Phất Y Đại Sư nói: “Vương gia không trả lời được câu hỏi này?”
“Trên đời vốn không có thứ thuốc kia.” La Duy đáp: “Ta không muốn nghĩ.”
Phất Y Đại Sư cười: “Vương gia, ngài hủy diệt thiên hạ này…”
“Sao ta có thể hủy diệt thiên hạ chứ?” La Duy thấy lời Phất Y Đại Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313454/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.