Khi đi qua chỗ nước sâu, Long Huyền lệnh thái giám nâng kiệu ngừng lại.
Phúc Lai quay đầu phất tay với hai thị vệ áp giải Mộc Cận.
Hai thị vệ vội đưa Mộc Cận đến trước mặt Long Huyền.
“La Khải cũng nhìn thấy ngươi rồi?” Long Huyền lúc này mới hỏi Mộc Cận.
Mộc Cận gật đầu, cầu xin Long Huyền: “Bệ hạ, nô tài biết lỗi rồi, về sau nô tài sẽ ngoan ngoãn ở điện Trường Minh, không dám chạy đi đâu nữa.”
“Trẫm đã bảo ngươi ở lại điện Trường Minh, đừng ra ngoài.” Long Huyền nói.
Mộc Cận nói: “Vâng, sau này nhất định nô tài sẽ nghe theo lời bệ hạ.”
“Ném y xuống cho trẫm.” Long Huyền chỉ vào chỗ nước sâu, hạ lệnh.
Mọi người sửng sốt.
Mộc Cận gào khóc.
“Nhanh lên.” Phúc Lai nghe Mộc Cận khóc, phản ứng lại đầu tiên, lệnh cho hai thị vệ: “Các ngươi có nghe thấy lời bệ hạ nói không?”
Hai thị vệ kéo Mộc Cận đến cạnh hồ.
“Bệ hạ, nô tài không biết bơi!” Mộc Cận gào khóc với Long Huyền.
Long Huyền giẫm lên bệ kiệu.
“Khởi giá.” Phúc Lai hô.
Mộc Cận bị đẩy xuống, nước hồ đầu xuân lạnh thấu xương, Mộc Cận vùng vẫy vài cái giữa hồ rồi chìm dần xuống. Nước tràn vào khoang miệng, Mộc Cận nhớ tới những người bạn của y trong gánh hát nhỏ kia. Mấy người bạn đó, có lẽ bây giờ vẫn theo sư phụ đi từ thành trì này sang thành trì khác, diễn kịch nam phong hoa tuyết nguyệt. Mộc Cận nhớ, khi y bị Phúc Vận mua lại từ gánh hát, sư phụ đã nói từ nay về sau y trở thành quý nhân rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313431/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.