Nếu Vệ Lam đang ở tướng phủ, vậy thì y chẳng cần Long Huyền gật đầu cũng có thể gặp Vệ Lam, nghĩ đến đây, La Duy liền hận không thể đến thượng đô trong chớp mắt. Còn ba ngày mới đến thượng đô, đoàn người bị La Duy thúc giục, nên chỉ hai ngày đã đến nơi.
Tạ Ngữ định khuyên La Duy đừng vội vã như vậy, nhưng La Duy nóng lòng muốn gặp Vệ Lam, giờ phút này y có chịu nghe ai khuyên bảo đâu cơ chứ.
Xe ngựa đi trên đường phố thượng đô, La Duy thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn, y không nhìn quang cảnh phố xá thượng đô đã bao năm không thấy, mà chỉ muốn biết còn cách tướng phủ bao xa.
“Hay là về cung trước đi.” Tạ Ngữ trong xe đứng ngồi không yên, nhưng không dám để La Duy nhận ra sự nôn nóng của mình, lại một lần nữa nói với La Duy đang vươn đầu ra cửa sổ:“Ngươi vừa trở về đã tới ngay tướng phủ, sẽ không có lợi cho tướng gia.”
“Chẳng lẽ vì thế mà Long Huyền có thể trị tội đệ?” La Duy thờ ơ.
“Sao ngươi lại dám gọi thẳng tên hoàng thượng?” Tạ Ngữ nói.
“Vâng, là bệ hạ, đệ nhớ rồi.” La Duy nói:“Đệ về tướng phủ trước, sau đó về cung gặp bệ hạ, như vậy đã được chưa?”
“Vân Khởi!” Thấy La Duy cố ý muốn tới tướng phủ, Tạ Ngữ thật sự nóng nảy, kéo La Duy:“Thời gian này ngươi không được phép tùy tiện, về cung đi, gặp bệ hạ rồi mới về phủ, như vậy sẽ không ai có thể bới ra lỗi của ngươi.”
“Sao trên đường lại có nhiều người thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313414/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.