Long Huyền không nhìn Phất Y Đại Sư nữa, hắn cảm thấy rốt cục mình cũng tìm ra đáp án rồi.
Ánh nắng sau giờ Ngọ ngoài Phật đường hơi chói mắt, Phất Y Đại Sư đứng ngoài cửa, nhìn xe ngựa của Long Huyền đi xa. Có một số việc dường như không thể tránh khỏi, Phất Y Đại Sư ngẩng đầu nhìn trời cao, hôm nay bầu trời thượng đô vạn dặm không mây.
“Là Lạt Ma (Phật sống)!”
“Ông ta chính là Phất Y Đại Sư sao?”
……
Các thiện nam tín nữ ngoài cổng chùa miệng vẫn đang xác định thân phận của Phất Y Đại Sư, nhưng cơ thể lại bất giác quỳ gối trước ông.
“Hãy trở về hết đi.” Phất Y Đại Sư nói với các thiện nam tín nữ, rồi xoay người bước vào trong.
Các tăng lữ đóng cổng chùa, trong tức khắc, bên trong bên ngoài dường như là hai thế giới khác nhau.
“Đại Sư!” Có tiểu tăng ở phía sau hỏi Phất Y Đại Sư:“Vì sao ngài lại đuổi họ về? Bọn họ đến bái Phật tổ thì có chỗ nào sai?”
“Có tâm bái Phật, không bằng tu tâm.” Phất Y Đại Sư nói:“Cho dù có đầy trời thần phật, nhưng phàm nhân lại quá nhiều, thần phật có thể lo cho mấy người đây?”
Tiểu tăng nói:“Cửa Phật từ bi, Đại Sư nói vậy là có ý gì?”
“Đúng vậy, cửa Phật từ bi…” Phất Y Đại Sư nói một câu, rồi chậm rãi đi xa.
Tiểu tăng đứng yên tại chỗ, nhớ lại lời Phất Y Đại Sư nói, nhưng mãi không hiểu nổi.
Long Huyền về cung, trong điện Trường Minh, Tạ Ngữ và các đại thần vẫn đang chờ hắn.
“Nghị sự đi.” Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313390/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.