Nhìn Vệ Lam đưa mấy ông lão đi khuất, La Duy mới quay về, xem xét tất cả những đồ vật có trong nhà gỗ, nơi này về sau là nhà của y, cho nên cái gì y cũng phải quan sát cẩn thận, như vậy mới yên tâm. Trong nhà không có nhiều đồ đạc, nhưng La Duy lại tỉ mỉ soi xét đến tận giữa trưa.
Vệ Lam để lương khô trên bàn bếp, La Duy cắn một miếng bánh bao, thấy khát, mới phát hiện trong nhà không có nước. Dạo qua một vòng, La Duy tìm được hai cái thùng gỗ xách nước. Nhớ lời Vệ lão hán nói, sau nhà có con suối, La Duy liền bỏ hết bát đũa trong bếp vào thùng, còn hai cái nồi trên bếp lò thì không bỏ vào thùng được nữa. Y chạy hai chuyến, đem cả hai cái nồi này ra suối rửa.
Khi La Duy xách hai cái thùng ra sân, ngẩng đầu nhìn cây du đồng, phát hiện trên cây còn có dây thừng, nhìn theo nút buộc, La Duy mới nhận ra trong sân có hai cái dây phơi quần áo. Nhìn ánh mặt trời lọt qua kẽ lá, La Duy lại bỏ thùng xuống, trở về phòng tìm một ít vải trong bọc quần áo, bê ghế ra sân, lau sạch hai cái dây phơi này, rồi mới về phòng mang hết đệm chăn của y và Vệ Lam ra phơi nắng. Phơi đệm chăn xong, La Duy mới xách hai cái thùng ra suối.
(Bựa vại =.,= Lùn đến nỗi phải bắc ghế phơi đồ hả =.,=)
Con suối rất dễ tìm, chỉ cách căn nhà mấy trăm bước chân, chưa tới gần đã nghe tiếng nước chảy róc rách.
La Duy nhìn dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313382/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.