La Duy và Vệ Lam nghe mấy lão già giới thiệu, mới biết ở phía đông ngoại thành Tuyên Châu có một ngọn núi không quá cao, cái tên không làm phí nhiều chất xám của người dân, nên gọi là Thanh Sơn. Đi hết Tuyên Châu, qua sông Xích Thủy, chính là đầu nguồn con suối trong núi Thanh Sơn. Đất trong núi Thanh Sơn được nước suối làm mát, thích hợp trồng trọt, cũng là vùng sâu trong sa mạc Tuyên Châu, và là nơi nuôi sống cả thành.
“Nếu các ngươi muốn làm công trong thành hoặc buôn bán, thì hãy ở lại trong thành.” Ông lão nhiệt tình quyết định cho La Duy và Vệ Lam:“Nếu muốn mua một mảnh đất, làm ruộng mà sống, vậy hãy tới trong thung lũng Thanh Sơn.”
“Trong thung lũng là thôn làng ạ?” La Duy hỏi.
“Cũng không hẳn là thôn làng.” Ông lão nói:“Thung lũng kia lớn lắm, mọi người ở phân tán khắp nơi, còn có mấy người ở trên ngọn núi, thường ngày không dễ dàng gặp mặt đâu.”
“Các ngươi nên tới đó ở, rất yên tĩnh.” Có lão già nhắc nhở La Duy và Vệ Lam,“Trong thung lũng còn yên tĩnh hơn cả ngoài thành, không ít người do không chịu nổi sự cô quạnh mà bỏ đi. Thung lũng kia rất đẹp, chỉ tội không thể giữ chân người.”
La Duy nhìn Vệ Lam gật gật đầu, y không sợ cô quạnh, chỉ sợ có người tìm thấy.
“Lần này con trở về, là muốn mua một miếng đất làm ruộng sống qua ngày.” Vệ Lam thấy La Duy gật đầu, liền nói:“Mây năm nay hai đứa con bôn ba bên ngoài, cũng tích góp được chút tiền, không biết là mua một căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313378/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.