Thượng đô, điện Trường Minh.
Vệ Lam quỳ gối trước giường bệnh Hưng Võ đế.
“Vệ Lam.” Hưng Võ đế để Long Huyền đỡ dậy, ngoắc Vệ Lam lại gần.
Vệ Lam lê đầu gối tới cạnh giường.
“Công lao của ngươi, Vũ Hiên đã báo hết cho trẫm.” Hưng Võ đế vỗ vỗ bả vai Vệ Lam:“Anh hùng chớ hỏi xuất xứ, ngươi là tướng tài, trẫm không dùng sai người.”
“Thần không dám.” Vệ Lam cúi đầu nói với Hưng Võ đế:“Thần ít công lao, không dám nhận lời khen của bệ hạ.”
“Biết khiêm tốn cũng là cái tốt.” Hưng Võ đế vừa lòng nói.
Vệ Lam hỏi:“Không biết bệ hạ triệu thần đến có việc gì sai bảo?”
“Ngươi từng nói muốn áp giải Di nô tới thành Ô Sương.” Hưng Võ đế nói:“Trẫm chuẩn.”
“Thần tuân chỉ!” Vệ Lam vội đáp:“Thần nhất định sẽ đưa những Di nô này đến thành Ô Sương bình an vô sự.”
“Vệ tướng quân là một hung thần đối với người Di.” Hưng Võ đế vừa ho vừa nở nụ cười, nói:“Để ngươi đi áp giải, trẫm cũng không sợ đám Di nô này lại sinh lòng phản loạn.”
“Thần chỉ muốn dốc sức vì bệ hạ.” Vệ Lam cung kính nói.
“Tốt!” Hưng Võ đế nói mấy câu, tinh thần lại có vẻ không tốt lắm:“Ngày mai ngươi hãy lên đường, trên đường đi phải thận trọng, những Di nô này phải chết ở Thiên Thủy Nguyên mới có ý nghĩa.”
“Vâng.” Vệ Lam dập đầu.
“Ngươi lui ra đi.” Hưng Võ đế phất tay, để Vệ Lam lui ra.
Vệ Lam lại dập đầu ba cái, rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.
“Phụ hoàng muốn để Vệ Lam tới thành Ô Sương?” Long Huyền đỡ Hưng Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313346/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.