Những ngày bị giam, ngoài việc đầu óc thường xuyên trống trơn, thì La Duy cũng được sống yên ổn, chỉ cần Tư Mã Thanh Sa không xuất hiện trước mặt y, thì y chẳng cầu mong gì nữa, huống chi còn có mẹ con Hồ thị đến với y. Hồ đại nương không thường gặp mặt, ngược lại Yến Nhi đêm nào cũng tới, trò chuyện cùng La Duy. Tiểu nha đầu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cứ mở miệng là nói không ngừng, lại thích cười, khi cười đôi mắt cong cong, tuy rằng nha đầu kia toàn nói chuyện quần áo đồ ăn, rồi mấy chuyện linh tinh của đám cung nhân Bắc Yến, nhưng La Duy đều kiên nhẫn lắng nghe. Tiểu cô nương nói đến vui vẻ, còn hát cho La Duy nghe, rồi nhảy múa, muốn làm La Duy vui vẻ.
La Duy cảm giác khi Yến Nhi lớn lên một chút, nhất định sẽ là một mỹ nhân, tuyệt đối không giống mẫu thân Hồ đại nương của nó.
Hồ đại nương nhìn con gái nhảy múa sôi nổi trước mặt, nói với La Duy:“Yến Nhi giống bà ngoại nó.”
La Duy liền hỏi:“Bà ngoại nó cũng ở trong cung này?”
Hồ đại nương đáp:“Đã chết rất nhiều năm rồi ạ.”
La Duy không hỏi nữa, nhìn vẻ mặt Hồ đại nương, y hiểu bà ngoại Yến Nhi không sống thọ.
“Vương gia.” Hồ đại nương lại chủ động nói với La Duy:“Kỳ thật nô tỳ hy vọng Yến Nhi có thể trở về Đại Chu.”
La Duy cũng nhìn về phía Yến Nhi, tiểu nha đầu vui vẻ quay lại,“ Tính tình Yến Nhi không hợp ở trong cung.”
Hồ đại nương nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy, hy vọng công lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313337/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.