“Cháy!”
“Là trong quân trướng!”
Khi ánh lửa cao vút tận trời, thì quân doanh vốn im lặng mới bắt đầu náo loạn.
“Cứu hoả!” Có tướng lĩnh thân tín của Vũ Duyên Kỷ vội chạy đến trước quân trướng, lớn tiếng gọi.
Trong quân cứu hoả, cái không thiếu nhất chính là người.
“Tướng quân, là dầu!” Mấy thùng nước dội vào, lửa lại càng cháy lớn, binh sĩ có kinh nghiệm phản ứng lại, lớn tiếng nói.
“Tìm thấy Vũ chủ tướng không?” Chủ sự tướng quân tạm thời nôn nóng hỏi.
Vốn là ở trong quân trướng, nhưng đến giờ Vũ Duyên Kỷ vẫn không xuất hiện, trong lòng mọi người đều có ít nhiều câu hỏi, Vũ Duyên Kỷ sợ là đã gặp bất trắc gì rồi.
Khi mọi người đang bận rộn cứu hoả, người gác doanh trạm chạy đến, hô to:“Có người chạy ra khỏi doanh trại!”
“Là người Di?” Vài tướng quân đứng chung một chỗ, đều có suy đoán này.
“Sao vậy?” Vệ Lam tận lúc này mới từ quân doanh của mình chạy ra.
“Vệ tướng quân.” Mấy tướng quân này không có người chống lưng như Vũ Duyên Kỷ, bọn họ không dám đắc tội với Vệ Lam, đều vội vàng hành lễ trước hắn.
“Tướng quân không ở đây à?” Vệ Lam nhìn quanh trong đám người.
“Tướng quân đêm nay hẳn là đã ngủ trong quân trướng.” Có tướng quân nói với Vệ Lam.
Vệ Lam quay đầu nhìn đại hỏa, nói:“Vậy tướng quân đâu?”
Chúng tướng đều không nói được.
Vệ Lam thở dài một hơi, hơi cúi đầu, rồi mới nói:“Vừa rồi là ai nói có người chạy ra khỏi doanh trại?”
Binh sĩ canh giữ tiền doanh lên tiếng:“Là tiểu nhân.”
“Thấy người kia chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313327/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.